Hoá ra là chị út phải vào viện mổ ruột thừa. Nó có một vẻ đẹp trầm hùng như một bản anh hùng ca, lúc da biết như bản thánh ca, lúc lại như trẻ con líu lo. Mơ về một cái (quên rồi) trước khi rơi vào một tầng mơ mà bạn nhìn ra cửa sổ nào đó thấy một cái cây bị mất từng khúc thân như những nét đứt mà những tán lá của nó vẫn không sụp đổ.
Mà phần lớn vì bạn mất tự do. Và cứ nửa giờ thì boong một phát. Dù sao, với bạn, bóng đá cũng chỉ là một trò chơi.
Một phần vì người dân không tự tạo chất lượng cho mình. Chứ không phải như thời của tôi bây giờ. Chụp đèn bằng sắt sơn màu tím ngoài trắng trong.
Hoặc biết nhưng không rõ. Mở đầu là tên của bạn, sau đó là …is a. Và chỉ có viết với một tấm lòng nhân ái thì anh mới có được tình yêu thương lớn của độc giả.
Bạn như một hình khối kết lại bằng nước muốn sụm xuống thành một vũng và bay hơi đi. Thôi, bác đừng đi xe ôm xuống đây. Bạn kéo lại và nhận ra ông anh họ.
Có người cúi mặt bấm di động. Và thế là xảy ra những thảm trạng. Như một khẩu hiệu của tâm thức.
Lẳng lặng về nhà bác chờ xét xử. Cảm giác sợ hãi, đau đớn hay tuyệt vọng tột cùng cũng là một khoái cảm. Khỏe theo nghĩa dẻo dai.
Nhà con chẳng thiếu thứ gì nhưng con về mang quà thế, mọi người vui lắm. Và họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Con người muốn mau lành bệnh cũng thế.
Nói chung là tốn thời giờ. Cô gái bảo: Không. Khi mà bạn rời xa căn nhà phía trước là con mương ăm ắp nước.
Lúc ấy, anh quên chưa kể cho em, anh thấy người mát lạnh. Tập thơ thì đã gửi hết lên mạng rồi. Dải đường chính phía ngoài lắp đèn thưa thớt, âm u, bụi mù.