Bỗng một chiếc xe tải của cảnh sát trờ tới… Đang có phong trào triệt để thực hiện đường thông hè thoáng. Một thế giới tuyệt vọng tạo nên những sinh vật hiện sinh ấy. Nhưng ông ạ, hòn đảo mà tôi sẽ đưa ông đến có những lạc thú mà ông sẽ phải công nhận.
Thưa chú, tôi không phải là đứa để chú đối xử như một con chó. Đối phương gật đầu nhận bàn giao những sinh linh nhỏ bé lúc nhúc còn sống sót. Người ta đã bị vô số những cái mũ luật pháp, nguyên tắc, tư tưởng… chụp lên đầu.
Người gác sở thú hỏi: vào trường hợp của cô, cô có ra vì mấy hạt lạc không. Vòng một cái đai qua người rồi bật máy cho nó rung dữ dội làm người mình cũng rung theo. Dù họ thường đùa tôi nhẹ nhàng, họ gọi tôi là bạn ấy thay vì nó và thằng như gọi những đứa con trai khác.
Tôi thì đã cảm nhận như vầy về cô ta trước lúc bê đơn đến. Không được đâu cậu ơi. Phát thanh viên phàn nàn với vợ: Cứ dự báo thời tiết sai là người ta lại đè anh ra mà chửi.
Mà càng không được hiểu, cái đầu càng cứng, càng bất cần. Bịt tai lại, im lặng, là xong. Và dù thế nào, nó vẫn toát ra sự vô thức trong hoạt động viết có ý thức.
Tôi biết mình còn thích nhõng nhẽo. Nhưng rồi khi có thêm nhiều vết thương và nhiều sẹo, bạn thấy cũng được thôi. Anh họ bảo chị út và bạn: Chủ nhật bận gì không, anh đưa hai đứa đi mua sắm.
Vừa đọc lại một lượt, lại thấy vẫn khá ổn. Tất cả mối bận tâm của họ nằm trong vòng luẩn quẩn ấy. Nó trơ trẽn và thản nhiên đến độ bạn muốn xông vào đánh nhau với nó, muốn biến thành một thứ âm thanh man rợ hơn để đè bẹp nó.
Ngồi giữa không khí thanh bình của cuộc giải lao. Miêu tả thì có lẽ như bảo với bác nông dân lúa chín có màu gì, bảo với mèo nó hợp với thịt cá và bảo với chim không phải cánh cụt, kiwi (hoặc một số loại không biết bay khác) thì nên bay. Có lẽ tình mẫu tử làm nguôi nỗi nhớ rừng.
Những hình ảnh đã nguội. Và trở lại chiếc bàn bé nhỏ kê ở góc phòng… Mỗi tội viết đoạn nào lại thường quên ngay đoạn trước, hay bị lặp, trạng thái vẫn thay đổi liên tục.
Thi thoảng tham gia mấy câu kiểu mấy nhà chiến lược. Có người quay lưng lại ngắm hoa. Tôi phải tiếp tục đi với thân xác không được cái đầu dành thời gian chăm nom.