Một phần vì người dân không tự tạo chất lượng cho mình. Trong sự đồng cảm với sự tàn tạ của công việc sáng tạo. Rồi anh đến ngỏ lời, cô vô cùng sung sướng.
Nhưng càng ngày càng không thấy thú vị với chúng. Vì thế mà lại phải tập ở lại dần làm nhà đạo đức để điều độ. Thua còn có năm nghìn an ủi.
Bác giở cuốn sách ra, vuốt lại từng trang rồi gập vào. Khoảng cách từ đó đến chỗ bạn chừng 4,5 mét và bạn sẽ kịp tẩu tán tang vật. Bạn bị bóng đè hay gì gì đó từ hồi năm hay sáu tuổi.
Rốt cuộc, ta vẽ để làm gì. Cái mà là một người thì đứng ở vị trí nào cũng có quyền nói. Thậm chí, có lúc tôi nghĩ biết đâu trượt tôi sẽ học nhạc, học họa hoặc đi buôn bán thơ và không thơ.
Tất nhiên là khi đó họ phải chịu khó một chút là đứng bình đẳng với tôi nếu không tôi sẽ lựa chọn một đối tác khác. Tôi thì cất lại trong đầu. Mọi người dưới nhà vẫn gọi: Ngheo! Ngheo!
Có điều, ở cái độ tuổi này, khi mà còn tay trắng, bạn phải vượt thoát khỏi nó để tự tạo khung cảnh ấy cho mình. Anh họ và chị út ngồi vào bàn. Bắt đầu từ đâu? Từ cái ngay trước mặt: Tờ lịch.
Nhưng Hóa quả là một nỗi sợ đeo đẳng suốt thời cấp III, dù chuyển sang lớp Văn học nhẹ hơn rồi. Những hỗn mang bao trùm lấy bạn, thách thức bạn. Hơn nữa, loài người trong thế giới vật chất bị lệ thuộc vào nó (và cả muôn thứ luân lí) thường hèn nhát, lại có bản năng ham sống sợ chết nên có thể yên tâm rằng sẽ không bị tuyệt chủng bởi hiện sinh (mà có thể bằng cái khác).
Bụi làm xỉn đi con đường nhựa xanh mới coóng. Ông anh cũng vuốt vuốt vuốt. Đây là một thử thách nữa.
Chả hiểu họ làm thế để làm gì. Bác gọi xuống ăn sáng mấy lần bạn cứ lờ đi. Nói thế có ngạo quá không? Và đồng chí ấy có thích thú vì cái liên tưởng về một mảng lềnh phềnh để ví với mình.
Càng ngày mi càng thấy kẻ không có quyền lực, tiền bạc, danh tiếng bị xử tệ, nhục nhã và gò bó thế nào rồi còn gì. Tôi hiểu chúng và tôi tường tận chúng. Lúc đó bạn nhìn thẳng vào mặt quí bà bảo: Bà đang cho mình đứng trên một thiên tài đấy.