Những kẻ bao che, đỡ tội cho chúng cũng không phải là người. Khi người ta thử một đôi lần bước ra ngoài thế giới của mình để tiếp thu những thế giới khác và đem về những thành quả để tự bồi đắp. Chả phải thở than gì.
Trên mặt đất nhờ nhờ bàng bạc, còn dăm giọt loang lổ vương lại. Bạn hiểu giới hạn khả năng nhận thức của bố mẹ. Đường thông hè thoáng.
Món đồ chơi ấy muốn tiếp tục tồn tại, phải tự có sinh mệnh. Tôi đang làm cái việc chép nhật ký hay ghi lịch sử của mình? Không cần biết. Bác mà biết tôi không có tên trong danh sách lớp bác và mọi người còn sốc nữa.
Trái tim tôi nó chả sai bao giờ. Vào ngủ tiếp đi con. Nhưng đến một lúc nào đó, nó sẽ trỗi dậy trong lòng ông.
Chính trị là một cuộc chiến. Thế nên mới chả bao giờ hiện sinh tất tần tật cả. Người bảo đời là một bát sơri.
Mùi buồn em quyện với mùi buồn anh như cà phê đen pha với sữa thành cà phê nâu. Liếc thấy mẹ có dừng chuột hơi lâu ở câu: Mẹ ơi, con thèm nghe mẹ mắng, mắng yêu. Thiếp đi với bàn tay nàng run rẩy trên ngực…
Chả biết đường nào mà lần. Chỉ là trước khi hứng trọn lưỡi gươm của sự hờ hững loài người mặc chiếc vỏ định mệnh, anh ta đã tẩu thoát ngoạn mục và kiên cường thế nào. Không, đó không phải là trò luyện trí nhớ.
Khi mà ai ai cũng giật thì chúng xoắn lại, gỡ mãi không ra. Được một lúc thì có người kéo chăn khỏi người bạn. Danh tiếng ta cũng đã có một tí tẹo.
Ở Tây hay ở Ta đều thế cả. Sự đồng bộ quay về với mông muội lại từ đầu trước muôn rủi ro của tạo hóa, muôn đe dọa của sự thiếu hiểu biết và cả sự sồ sề của khoa học kỹ thuật hiện đại mà chúng ta đã tạo ra lại đồng nghĩa với hủy diệt. Giá nếu biết có ai đã viết về chuyện này thú vị hơn nhiều (chắc là có rồi) thì có lẽ hắn sẽ phải nỗ lực hơn.
Kẻ không quá mê danh tiếng vô tình đứng cao hơn người khác cũng có mặc cảm không được bình thường của riêng hắn. Biết đâu ngày nào đó, có chủ chó đến giơ miếng xương ra đã xoắn xuýt vẫy đuôi. Lải nhải cũng là chơi.