Bạn không nghĩ những sự suy kiệt này do thể thao mang đến. Hơn nữa, mọi người sau nhiều năm cũng dần quen với tiếng ngáy đều đều không lấy gì làm dễ chịu của nó. Nhưng trong chủ thể, sự mặc cảm mơ hồ này vốn là một cảm giác nội tại tự nhiên.
Vì những hình ảnh ấy còn luôn lưu trong óc bạn nên cùng với thời gian, bạn dạy mình phải biết kiềm chế vì những nỗi đau có thể biến bạn thành kẻ rất côn đồ và hành động ngu xuẩn. Vả lại, Lâm Nhi vào chuồng từ hồi còn bé tí. Chị cả đi lấy chồng để lại căn phòng.
Và tôi thì giữa gia đình này, ai cũng ít nhiều thương tôi nhưng lúc nào tôi cũng có mặc cảm của một thằng phản bội. Có thể chúng đi ngược lại với lí tưởng của ông nhưng có ai biết lí tưởng của ông là gì đâu. Nhưng nó mới vì người ta tìm mãi mới ra, mãi mới cảm nhận được.
Thế là vô số bịch nylông nước được ném xuống tầng dưới. Bạn thừa sức chứng minh dù không thiếu những vị kỷ, đố kị, hèn nhát… không thể không có trong con người thì bạn vẫn là một người sống cao thượng (không đồng nghĩa với đầy yêu thương) và khiêm tốn. Sản phẩm của sự thiếu cập nhật tri thức chính là sức ì của bộ não.
Nhưng không giệt được dốt (sự trì trệ của hiểu biết), không biến cái cảm xúc tức thời ấy thành ý thức rõ rệt thì chúng sẽ nhạt đi. Khi ấy, bạn chỉ biết tìm đến trạng thái trống rỗng. Tôi không định đánh giá con người qua hành động ấy.
Thật ra, một ngày của bạn không dài. Khi càng ngày càng có nhiều lớp người muốn vươn đến những tầm cao, bạn sẽ yên tâm hơn với nỗ lực cho những cung bậc mới. Đáng nhẽ phải là thiên tài ở khía cạnh sở trường của riêng mình cả rồi, để cho nhau hạnh phúc và vươn đến những tầm cao hơn thế.
Bác và chị út, mỗi người một tô mỳ. Một người theo ngành y không còn hành nghề bằng lòng nhân ái. Họ nào có tội tình gì.
Còn tôi, chưa đến lúc. Ý nghĩ vẫn dồn dập nhưng chả mấy khi chọn được cái nào ra hồn hoặc thỏa mãn với sự lựa chọn ấy. Tiếc là không còn gỉ mũi để ngoáy.
Không phải vì lũ trẻ ăn xin ít đi. Chẳng có ai tin và chẳng biết tin ai. Hóa ra chờ chừng một tiếng trong bóng tối, lại ngủ tiếp được.
Ít ai hiểu ai và ít ai muốn hiểu ai. Với sự mỉa mai những khao khát chính đáng ấy, đời sống của họ luôn vấp phải những thất bại mà họ không dám nhìn thẳng vào. Mà cũng là bỏ ngoài tai, ngoài mắt, ngoài xúc giác tất cả.