Dit Nhu

Em gái xinh đẹp phục vụ khách hàng đầu tiên của năm mới

  • #1
  • #2
  • #3
  • Tôi nói: Con mèo ở trên này rồi. Muốn người ta chịu khó đọc dài để chăm chỉ và thông minh hơn cơ. chờ chuông reo nơi lớp ôn thi đại học chật chội phải ngồi xổm chép những áng văn trong hai giờ đồng hồ đến hết giờ thứ nhất thì mông bắt đầu tê dại và cứ phải ngồi cắn răng ghi chép và khắc khoải đến hết giờ còn lại cứ như thế hàng tháng trời và chẳng ai biết từ khi ấy mông tôi bắt đầu dị ứng với giảng đường kể cả với đệm xe máy

    Điều đó có đáng sợ với những người lớn càng ngày càng yếu đi không? Thế giới lúc đó thật yên bình, rộng lớn và luôn mới lạ. Lúc nội tại thực sự thôi thúc; ham muốn ganh đua, vượt lên tiếp tục đến thì lại là lúc chuẩn bị tã lót cho sự chào đời của cái mới.

    Nhưng nhà văn không thấy thanh thản. Là bảo thủ, là lập trường kiên định, là ba phải, là dung hòa, là xung đột, là nhạy cảm, là vô tâm… Là thể hiện thông minh, là tỏ ra đần độn. Bởi em biết hy sinh từ trước anh rất lâu.

    Ngỡ là giữ được tuổi trẻ bằng những thứ luân lí bản thân thực hiện không tốt. Và khả năng mở rộng thông tin, sự thật, phát triển nhận thức để hiểu ra vấn đề là chưa dự báo được. Cái giấc mơ nó mất đi thì thôi.

    Hồi bé dì ghẻ bảo: Mắt mày gian lắm. Thử hòa vào họ, hiểu họ, phê phán cũng như cảm thông với họ. Con chào bố mẹ đi rồi lên học bài.

    Chẳng có gì đáng bực cả. Trong sự đồng cảm với sự tàn tạ của công việc sáng tạo. Ừ nhỉ, sao bạn lại làm thế nhỉ? Bạn thu thập đủ thông tin để viết rồi chăng? Bạn biết điệp khúc đến đây là lặp lại chăng? Hay bạn bỗng quên sự hiện diện của tất cả xung quanh? Bác lại theo xuống: Thức ăn bác để trong chảo, nồi cơm phải cắm lại cho nóng.

    Hôm trước tôi khóc, hôm sau tôi đốt. Có thể họ ngấm ngầm bắt tay nhau để xoay thế giới theo quỹ đạo họ muốn. Cháu mai sau là chúa sợ vợ.

    Giữa những khoảng ấy là thời gian trống. Hôm nay chỉ phải học 3 tiết sau theo cái lịch học lại của tôi. Đừng nhầm bạn với tôi.

    Bảo: Con học tối thế, bật đèn lên chứ. Công tắc ở đâu để mẹ tắt cho. Còn kiêng nể làm gì, họ hiểu nhau khá rõ rồi.

    Ở đây lại có chút mâu thuẫn: Trong trạng thái vô nghĩa, khi người ta còn cảm thấy đồng điệu với kẻ khác (như một sự an ủi để khỏi cô độc quá) nghĩa là vẫn còn cảm giác của con người. Còn nếu quá ít người đủ tài để nhận ra phải thiện và thực hiện được nó; và nếu tôi (cũng như những người đồng tình với tôi) nỗ lực mãi mà khả năng có hạn, không đủ sức lay chuyển họ; thì sự cô đơn mãi mãi của thiên tài vẫn còn tạm thời là một định lý chưa thể lật đổ. Để khám phá đến tận cùng.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap