Thấy bóng mẹ về, Cu Tèo và bé Tí chạy ùa ra, - “A, mẹ về!” - tiếng reo mừng của hai đứa trẻ hòa cùng tiếng pháo hoa nổ bên sông báo hiệu một năm mới đã đến. Vừa muốn noí thật nhiều nhưng lại vừa không biết phải bắt đầu từ đâu. S: Chuẩn mực xã hội chỉ như một chiếc áo lộng lẫy mà bất kỳ ai cũng có thể mua mặc vào để làm đẹp cho mình.
Ghét nhận ra một điều gì đó và đưa ra một quyết định, một cuộc cách mạng trong tư tưởng làm thay đổi cuộc đời Cục Ghét. Trong đôi mắt cô chứa đựng bao nhiêu điều, hờn trách có, bi lụy có, bịnh rịnh có, hoan man có, lòng cô đầy mâu thuẩn. "Nowhere is now here" - không đâu cả nghĩa là ở ngay đây.
- Thằng bò! Ăn cỏ đi mày! Suốt ngày thơ với chẳng thẩn. Như thường lệ, một tô bò kho, hai ổ bánh mì, bàn bên phải, góc trong cùng. Chíp chợt nhớ lại một câu thơ của Huy “Lưu Linh Tử”, câu thơ mà Chíp cho là ấn tượng nhất của hắn
Chúng ta cần sáng tạo vì chúng ta luôn có nhu cầu làm cho mọi việc trở nên đơn giản hơn và tốt hơn. Thì ra anh cũng đang ở đây, cô nhìn anh, ánh mắt ngỡ ngàng, ngựng ngùng như hồi hai người mới quen nhau.
- Đôi tay lên tiếng: Thì đó, bởi thế nên tình yêu phảii bắt đầu từ tớ, không phải cái nắm tay khởi đầu tất cả hay sao?! Tuy nhiên một hành động kỳ lạ nữa của bà làm cắt ngang suy nghĩ tôi. Trong tình cảm, giữa những cung bậc thăng trầm, đôi khi một khoảng lặng giúp chúng ta nhận ra được nhiều điều và trân trọng hơn những gì ta đang có.
Mình tức lắm nhưng chỉ biết lấy đó làm bài học xương máu thôi…” Sự thông minh có phần hơi đặc biệt của Chíp đã khiến những suy nghĩ của cô vượt xa với lứa tuổi 14, cái lứa tuổi mà người ta vẫn thường gọi là “ăn chưa no, nghĩ chưa tới”. Khi mới đi phỏng vấn xin việc lần đầu, tâm lý chung thường thấy đó là thiếu tự tin vào bản thân, thiếu kinh nghiệm trong cách ứng xử những tình huống của nhà tuyển dụng dẫn đến lúng túng, bối rối và thất bại.
, nghe thật to tát và bạn nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ có thể thay đổi được "định mệnh". “Ái” - Cú ngã làm chân Chip khá đau, không cách nào đứng dậy nỗi. Một ngày nắng nhẹ, hăng say làm việc từ sáng sớm, tôi quên mất rằng mình chưa ăn gì, 9h30 P.
Nơi được mệnh danh là thung lũng Silicon, trung tâm công nghiệp của nước Mỹ trong lĩnh vực công nghệ và tập trung hầu hết các tập đoàn hành đầu thế giới. Bạn vớt lên và nhận ra, thời gian thì ko có sóng. Chị công nhân vệ sinh đáng thương đành ra về với hai bàn tay trống.
Ông luôn quan tâm việc Chip học trong lớp có được thoải mái hay không, chỗ ngồi có đủ ánh sáng hay không, có nóng quá không, mỗi chi tiết nhỏ đều được ông ghi nhận thật kỹ và kiến nghị Lúc này tôi mới nhận ra đây là bữa ăn làm phước của chủ quán dành cho cụ già neo đơn này. Tự nhiên thấy buồn thế không biết!.
- Khi về già, bạn chỉ mong ước sao mình có thể bỏ được chiếc xe lăn mà đi lại bằng chính đôi chân của mình. Biết đâu, sức sáng tạo của bạn còn hơn cả các nghệ sĩ thì Không dấu gì sư cô, con đã rất cố gắng trong tất cả mọi việc nhưng không bao giờ đạt được sự hoàn hảo trọn vẹn như mong muốn.