Bác gái: Hôm nay hai giờ chiều bác mới ăn cơm. Nó khờ nên nó chưa khai thác được mình. Để râu toàn bọn chả ra gì.
Đó là một số dòng suy tưởng cách đây vài năm của tôi. Nhưng càng ngày càng không thấy thú vị với chúng. Lúc nội tại thực sự thôi thúc; ham muốn ganh đua, vượt lên tiếp tục đến thì lại là lúc chuẩn bị tã lót cho sự chào đời của cái mới.
Mặc dù cả cái trạng thái đào sâu vào bản chất, luôn luôn tìm tòi, âm ỉ khao khát nói ra cũng cũ; nhưng khi tự thân nó tìm ra được những bản chất có vẻ bản chất nào đó thì nó mới. Bạn hiểu tại sao trong những cuộc chiến, những mưu đồ chính trị, dân chúng chỉ hoàn toàn là những quân cờ thí tính về mặt số lượng. Sở dĩ đặt tên các sêri truyện này là các NGOÁY MŨI vì khi bắt đầu viết tôi đang ngoáy mũi.
Cảm thấy khỏe hơn một chút. Bởi vì, nếu họ ác thì bất cứ ai, thiện hay ác hay trung dung, đều có thể bị họ tiêu diệt như những con tốt thí trên bàn cờ, khi cần. Rất có thể bạn sẽ muốn văng tục.
Máy tập cơ bụng, cơ ngực, cơ chân, cơ tay. Sau khi ngáp chừng ba cái trở lên. Thấy rõ bi hài kịch của con người khi luôn đầy khiếm khuyết mà lại luôn đòi hỏi sự hoàn hảo ở người khác, hoặc tự đòi hỏi sự hoàn hảo của mình trong đơn độc.
Vậy mà bác tôi biết đủ chuyện đời. Nhưng tớ không tin vào những kẻ than vãn và hay đòi hỏi thứ tự do mà bản thân không xứng với nó. Bây giờ những kẻ cầu bơ cầu bất còn lương thiện ngủ đâu?
Phải vượt qua các giới hạn chứ! Ờ, vượt, nhưng dồn sức cho cái này thì làm sao vượt được cái kia. Rồi về tủ để đồ mặc đồ. Dù không bao giờ có tận cùng.
Khi được tôn trọng như thế, còn cách nào khác là cố mà muốn sống và yêu đời sống này. Con đi đâu? Tôi: Cháu đi mua sách. Người ngoài chỉ tin, thờ ơ hoặc chế giễu.
Dù sao, với bạn, bóng đá cũng chỉ là một trò chơi. Một lần, ông quan đến chơi nhà, con chó sủa nhặng lên, bị chủ đá vào mõm. Hay mình bảo: Tùy đồng chí hiểu.
Bạn cũng không biết nấu ăn ngon, không biết nối điện, không biết sửa xe đạp xe máy, không biết mua bán… Lại còn không biết khom mình. Dù cái sự ôm ấp, vuốt ve này chỉ đơn giản là những biểu hiện thân thiện. Dở đến độ họ bị văn chương bắt vở.