1914 tại Dayton, bang Ohio, là khi Watson bắt đầu tháng ngày xa con nhỏ, rời người vợ trẻ lê bước đến New York tìm công việc mới. Vị CEO tương lai này phải đủ tài để đưa IBM thoát khỏi đáy sâu thua lỗ. Quyền lực ông trao lại cho con trai Tom kế nghiệp, sau 10 năm đầy những xung đột căng thẳng với Tom.
Ollila một nhân vật cũng góp mặt trong bộ sách này cũng ở vào tình trạng y như Watson vậy. Không có gì làm cho Watson điên tiết hơn chuyện đi vay tiền ai đó. từng bước thăng trầm.
Thấy cỗ máy xấu như một con quái vật đến từ một hành tinh nào,với vô số bóng đèn, nút cắm và các cuộn dây, ôngra lệnh phải cho nó một vỏ bọc xinh đẹp. Tạp chí Time nói bí quyết thành công của Tho- mas Watson là xây dựng lòng trung thành nơi nhân viên. Phương pháp quản trị, triết lý kinh doanh, tinh thần doanh nghiệp của Watson đã được thử thách qua thời gian.
Điều tuyệt vời là chúng được mã hóa để đảm bảo an ninh. Nó được truyền đi vừa như một giai thoại vừa như một khẳng định chắc chắn. Lịch sử máy vi tính hiện đại cho biết, đến năm 1939 một giáo sư trường Iawa State của Mỹ đã dựa trên đặc tính tắt và mở của dòng
Watson đã chi nửa triệu đôla cho việc nghiên cứu máy tính điện tử, bằng cách hợp tác với Đại học Harvard, thì đó không phải là vụ đặt cược nào cả. Hai nhà thiết kế này đã đi xa hơn Aiken của Harvard rất nhiều trong tư duy, bởi lẽ Aiken vẫn dùng kỹ thuật đục lỗ và tăng tốc bằng các cuộn dây xoắn cho phép giải các phương trình phức tạp. Maney đã tìm thấy lá thư Watson gửi trả lời Đại học Harvard sau đó: Thư của các anh cho thấy các anh không quen thuộc với việc phát minh và sự phát triển Mark I của IBM.
Watson đã chi nửa triệu đôla cho công trình này nhưng giờ đây ông không biết phải làm gì với cỗ máy dài 16m và cao đến gần 2,5m. Nó được Tho- mas Watson Sr. Sau chiến tranh, có đến ba triệu người thất nghiệp ở Mỹ.
Marverick là cuốn tiểu sử dày công nhất đã không nhắc đến sự kiện Watson không sa thải một nhân viên cao cấp khi người này làm công ty thiệt hại một lượng tiền lớn. phép IBM đẩy mạnh doanh số nhờ vào, theo cách nói ngày nay, là kích cầu. Nhiều nghiên cứu cho biết, Watson đã làm cách mạng quản trị trong chính sách như thế này là vì mong muốn mở rộng IBM ngay trong thời kỳ suy thoái hậu Thế chiến thứ hai.
Watson nhận thấy những người đàn ông có mặt ở đây toàn mặc đồ vest đen, bên trong là sơ mi cổ cồn có thể tháo ra được và gắn vào khi dùng cà vạt. Gương mặt của ông giống bà như đúc, với vẻcương nghị của chiếc cằm nhọn, môi mím lại giữa đôi gò má cao. Mỗi viên chức lãnh đạo phải coi mình là người trợ giúp cho cấp dưới thay vì coi mình là ông chủ của họ.
Và sự vĩ đại của Watson không hẳn ở chỗ ông đã làm cho IBM to lớn cỡ nào mà là nó có thể đi xa bao lâu. Hay hơn nữa, mọi người chỉ xẹt một hai bước chân là có ngay những vật phẩm cần thiết nhất cho gia đình. RobertSobel trong Thomas Watson Sr: IBM and the Com-puter Revolution, 1981, cho biết trong một buổi phỏng vấn vào năm 1952, Watson là người bán hàng giỏi nhất miền Đông nước Mỹ của NCR với mức lương 100 đôla một tuần.
Đó là nhìn vào nhu cầu, tâm niệm về khó khăn của khách hàng để đổi mới thay cho cái nhìn từ bên trong nhìn ra IBM tự tìm những đỉnh cao, lơ là các trào lưu mới mà khách hàng chưa được hưởng lợi gì. Hai năm trước họ đã nghe Watson công bố làm ra một tổ chức vinh quang. Có nghĩa là, hễ có khách hàng đặt hàng thì IBM mới đi vay để sản xuất, trong khi bởi vì cho thuê nên tiền thu hồi về rất chậm.