Tin tức bay khắp thế giới. Xét cho kỹ, nghệ thuật nào chỉ để tự mô tả hết. Nhờ vậy, tinh thần lẫn cơ thể của ta được trong sạch, mạnh mẽ hơn.
Tôi thuộc hết những lời chào mời khách hàng, thuộc hết những lời bẻ bai của họ, cả những câu để đáp và thuyết phục họ nữa. Tôi muốn bạn giúp đỡ người theo cách ấy. Cho nên tôi thích cuốn How to stop worring mà chúng tôi dịch là Quẳng gánh lo đi hơn.
Nếu Peary chịu làm một công chức nhỏ mọn trong phòng giấy của bộ Hải quân tại Washington, thì ông có bị chỉ trích tới như vậy không? Quan trọng gì mà khiến kẻ khác ghen ghét ông được. Hãy cố vui đi đừng đoạ đầy tấm thân. Bên chồng tôi là một gia đình biết lẽ phải và tự tín.
Vậy thì bí quyết thành công của ông ở đâu? Ông đáp lại bí quyết đó ở chỗ ông biết "chia đời sống ra từng ngăn, cách biệt hẳn nhau, mỗi ngăn một ngày". Phải theo nguyên tắc nào khi tiêu tiền? Lập ngân quỹ bắt đầu ra sao? Không bao giờ các người lại thăm viện.
Suốt 50 năm, bà như một bà hoàng trên kịch trường năm Châu, chưa có cô đào nào được người ta mến như bà. Nếu chúng ta muốn bồi dưỡng một tâm trạng để được yên vui thì chúng ta phải theo quy tắc số một này: Tất cả những chứng đó đều là anh em chú bác với nhau, anh em chú bác ruột".
Phương pháp chắc chắn nhất để quên kẻ thù là ta để hết sức lực, trí não phụng sự một chính nghĩa cao cả hơn bản thân ta. Ông lập từ đêm trước, tự hẹn mình phải bán được bao nhiêu vé bảo hiểm ngày hôm sau. Tôi biết nếu để họ nằm ở giường suốt ngày thì chẳng bao lâu họ sẽ khó chịu, không muốn nằm nữa.
Nhưng chuyện xảy ra thiệt. Họ mệt lử vì họ ngán leo núi. Nhờ chúng, tôi thấy rằng muốn được hạnh phúc, ta phải gây hạnh phúc chung quanh ta.
Tranh đấu cho hạnh phúc của chúng ta bằng cách theo một chương trình hằng ngày để có thể có những tư tưởng vui vẻ và kiến thiết. Một hôm, nhân thấy một đám đông quây quần chung quanh mình, trên một ngọn đồi, ông bèn đọc một diễn văn mà nhân loại đã trích lục nhiều hơn hết từ trước tới giờ. Bảo hiểm để khỏi lo như vậy là rẻ lắm.
Làm sao trừ được 50% lo lắng về công việc làm ăn của chúng ta? Ông có một tiệm bán trái cây ở Nữu Ước, vẫn hay mua 10 đến 13 toa xe cam và bưởi. Nhưng những ngày nghỉ mới là những giờ nguy hiểm nhất.
Tôi liệng bức thư vào sọt rác và cám ơn ông Tơ không xe tôi với con người ấy. Trời thì nóng gần 50 độ. Đây là nguyên nhân thứ nhất: