Tay không nhấn mạnh chăng? Thử viết nắn nót xem nào. Ôi, thói quen của con người. Sở dĩ những kẻ có tài nhưng không có thiện tâm cũng không thoát nổi bất hạnh là vì họ sớm muộn cũng bị quả báo, phản bội từ chính những kẻ thân thích, máu mủ nhất.
Mà bác thì dùng toàn công thức. Còn chưa kể đến cái đuôi đèn tức là dây điện màu đen cắm vào sau gót chiếc ủng chạy khuất vào sau cánh cửa mở sát tường. Tôi cũng chấp nhận thế, mặc dù, với tôi, cái xe ấy vứt đi cũng được.
Nhưng khi ở bên em, anh chỉ còn là một chàng trai với dòng máu nóng trong tim. Mà phần lớn vì bạn mất tự do. Và có cái bon chen được nhìn thấy và không được nhìn thấy.
Và hiện sinh là một thứ mà những kẻ cầm quyền rất khoái. Tôi thấy thế là tốt. Tôi chán đến trường ngồi ngoan ngoãn và vô tích sự lắm rồi.
Bác thích gánh nặng của sự hy sinh này chứ? Không, tất nhiên là không rồi, có ai thích mệt đâu. - Thế thì vẫn phải về để mẹ khỏi mong chứ. Hồi lâu, nàng bảo: Anh có chuyện buồn gì thế?.
Bạn đã hơi lo sự xuất hiện câu chuyện của bạn ảnh hưởng đến đám cưới này. Trước khi kể thì bạn làm một số động tác miêu tả để xác định mình đã tỉnh táo. Chơi là lừa tất cả mà khiến họ tin, là tin tất cả dù họ luôn lừa, là khiến họ cảm thấy bị lừa bị hoang mang dù họ phải tin.
Để bạn có thể dần vẫy vùng trong xoáy hoang mang, lung lay theo nhịp lung lay của nó. Không hy vọng một ngày họ tập hợp lại và ghép chung những ký ức. Và chẳng bao giờ chịu dành ra thời gian đủ viết một truyện ngắn để suy nghĩ về một lịch trình sinh hoạt hợp lí hơn.
Chắc bác chưa chữa cho thi sỹ bao giờ. Dù những kinh nghiệm đó rất dễ tìm với một cảm quan chịu khó rung động. Đơn giản là vì nếu chúng vô nghĩa, chúng sẽ không được tiếp nạp và tôi nên từ bỏ.
Hoặc về sau mới lí giải được. Nàng bảo: Hãy đặt tay em lên ngực anh. Đơn giản lắm, vì bạn đâu biết tình trạng bác bây giờ ra sao, và bạn tin với bản lĩnh của bác thì bác chỉ bị nhẹ thôi.
Cháu đừng nghĩ là cháu quan trọng. Ai có thể giữ được tuổi trẻ, những người lúc nào cũng có thể bị cám dỗ bởi thứ triết lí hiện sinh muôn hình vạn trạng. Bạn quyết định chấm dứt hẳn việc đến trường với mớ kiến thức thủng lỗ chỗ, dở dang và lan man này.