Thật lòng, tôi muốn khóc. Các chú các bác lái xe như bị nó bỏ bùa, không biết xấu hổ là gì, cứ nhấn lên nó làm một tràng dài quát nạt phố phường. Cái lồng to bị thủng và đang sửa chữa chăng? Hay là lũ chim không chung sống hòa thuận được trong cái lồng chung? Con phượng hoàng đất một mình một chuồng trông thật đẹp.
Này thì… nhìn sân trường đầy sỏi đá xi măng-thấy lòng cũng cỗi cằn như thế… Lúc nội tại thực sự thôi thúc; ham muốn ganh đua, vượt lên tiếp tục đến thì lại là lúc chuẩn bị tã lót cho sự chào đời của cái mới. Khi ấy, bạn chỉ biết tìm đến trạng thái trống rỗng.
Đó là, cháu chả bao giờ thấy mình thiệt thòi gì cả. Mà bác thì dùng toàn công thức. Tôi tạm thời chấp nhận viết trong sự chu cấp của gia đình và tình trạng bỏ bê học hành bởi có nhiều cái cần sự tập trung để viết ra, lắng đọng lại.
Có làm gì xấu, có làm gì ác đâu. Năm trăm đồng hay năm trăm nghìn ạ? Năm trăm đồng. Các cậu không cảm ơn, các cậu lại đấu tranh vì các cậu thích thế.
Tụi bạn rủ đi đá bóng lúc mười rưỡi nhưng không thú lắm, người đang mệt. Với khả năng phân tích cũng như những luồng suy nghĩ sâu sắc, ông ta có thể bắt vở được những giấc mơ của mình. Vì bạn có là thiên tài (thơ) hay không, với họ, không quan trọng.
Rồi chợt nhớ ra, bác tiếp: Đúng rồi. Nếu không muốn hơi tí bị nhắc: Bỏ truyện đi, ngồi vào bàn học đi con. Gã thực vật gai góc viết lên cửa sổ một hàng chữ gần giống nét chữ của bạn.
Khi ấy, bạn chỉ biết tìm đến trạng thái trống rỗng. Nhưng mẹ thì lúc nào cũng bận. Từ khi làm con đến làm cha mẹ rồi ông bà là những khoảng cách tuổi tác, khoảng tích lũy tri thức cho một sự giáo dục cũng như rèn luyện tốt hơn.
Nhắc anh đi ngủ đúng giờ. Khi bạn viết, cứ có một người đến gần là bạn phải gấp lại. Nhưng trong chủ thể, sự mặc cảm mơ hồ này vốn là một cảm giác nội tại tự nhiên.
Và thế hệ sau sẽ đào sâu một cách có trách nhiệm hơn trong sự hứng thú khi làm bài kiểm tra lịch sử về thế hệ chúng ta. Dùng hay không dùng thì có sao. Nó tiết ra những chất tạm lãng quên hết đớn đau.
Coi như thử đem lại một tiếng nói về vài diễn biến nội tâm của một (hoặc những) người làm việc sáng tạo. Cứ thế, nhà văn viết, bỏ qua tất cả những lời phê bình. Sống là gì nếu không có khoái cảm.