Chắc hôm nay có việc gì. Và càng thể hiện sự vô học khi trở thành câu cửa miệng đầy vô tư. Cháu phải sống cho ông, cho các cô chú, anh chị và rất nhiều người khác nữa…
Và như thế, theo luật nào đó của cộng đồng xung quanh bạn, bạn phải tự lãnh trách nhiệm và đừng kêu ca phàn nàn. Còn với những dòng này, với sự kiên quyết bỏ học và một sự dối trá có hệ thống. Mấy con hổ cũng thế.
Còn lại, không xứng làm bạn tôi… Họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Tiếng tôi nhỏ quá. Từ đó, những lối mòn suy nghĩ và hành động dần hình thành.
Nhưng vấn đề là tinh thần thật khó chia phần. Sự lười biếng, dục vọng bừa bãi, sự e ngại trước cái mới? Khao khát qui về một mối, qui về một chân lí va chạm với khao khát mở rộng, phong phú, sáng tạo mãi mãi. Bác ma sát rất nhiều, quen thân, dung hòa, làm việc được với những người đầy khuyết điểm.
Hơn nữa, bạn chẳng ăn đủ một lượng calo cần thiết để giấc ngủ được béo tốt. Nhớ lại cái lúc tôi khóc, nước mũi chảy tong tỏng xuống trang sách. Chẳng có gì để thấy xót thương.
Điều mà anh muốn thú nhận là anh cảm thấy mình thật nhỏ bé trước em. Hôm bác trai hút lại, bác gái bảo: Anh chẳng có lòng tự trọng gì cả. Nhu cầu của bạn không cao.
Tôi giới thiệu qua và bảo ông anh phải tắm để cho da ẩm rồi vào xông hơi khô. Bù lại, nó có một bàn chân hình hơi vuông, chính xác hơn là hình thang cân to bè. Mặc kệ? Mặc kệ làm sao được! Phải đi trình báo.
Là ích kỷ, rất ích kỷ. Sống phải khéo lắm, miễn là không làm gì sai. Trong khi đời đời thay đổi từng giây từng giờ.
Ví dụ: Chọn ảo hay thật? Bạn dễ mắc lừa nó ngay. Các em nhỏ nếu lỡ đọc thì không nên tự hào vì mình biết ngoáy mũi như tôi. Xã hội loài người thì phải như thế.
Trên Hồ Gươm lúc này chắc đang có lễ hội du lịch tưng bừng. Còn quá nhiều cái bị hiểu sai về bản chất. Và lúc nào anh cũng phải vừa hy vọng cho tương lai sáng lại trong bầu trời u ám, vừa chuẩn bị chứng kiến những người thân lần lượt bị sát hại… và cái kết khá hoành tráng cho anh là hứng trọn một băng đạn khắp người.