Hãy coi đó là một vụ tự sát và ông được lên thiên đàng. Nghĩ đến một viễn cảnh xin lỗi và trả góp. Bạn lại cười một mình.
Đấu tranh cũng là hiện sinh, tớ thích thế. Trong sở thú này, những con vật trở nên hờ hững vì tù túng. Một hôm, mẹ và tôi đến thăm quan xưởng của chị.
Cái giá cắm bút dựa lưng vào tường, cái bàn kê sát tường, đối diện với bạn. Có lẽ, những con lợn ấy vốn dĩ là sản phẩm của những con lợn khác. Lúc đó, họ sẽ thấy sự tù túng và bất lực.
Hôm trước, chị cả con bác bảo tôi: Hôm qua, em làm mẹ khóc đấy. Hình như gõ phím nếu không đau mắt thì có vẻ thú hơn viết. Trong đêm, không chết, không ngủ được, thật buồn.
Con đường khá ổn, nhưng vẫn bụi. Rồi chúng tôi vào phòng tập. Cuộc sống càng ngày càng không đơn giản chỉ là câu hỏi sống hay chết, tồn tại hay không tồn tại.
Khi mà bạn rời xa căn nhà phía trước là con mương ăm ắp nước. Hồi đấy em vẫn thường nhìn anh và mỉm cười như lúc này. Không chắc, khi mà mỗi con người đều đầy khao khát tự do, hưởng thụ nhiều và nhiều nữa.
Nhưng không có quyền lấy sự vất vả biện minh cho sự thiếu cập nhật những tri thức cần thiết. Đôi lúc, định kiến giúp phong phú không bị lợi dụng biến thành một thứ rỗng tuếch, sa đọa. Người bảo người là ác.
Nó là một sự phối màu khá đẹp. Đường thông hè thoáng. Muối thì về biển còn nước thì lên mây.
Phải giữ nó trong lúc này như một người lết đi mãi trong sa mạc tay cầm chai nước nhưng lại muốn mang nó đến với những người trong sa mạc khác rất xa xôi, hư ảo. Chỉ có viết và là một tài năng lớn thì anh mới có một thứ danh tiếng và uy lực tương đương quyền lực. Nhà văn tóm lấy bất cứ ý nghĩ nào đến.
Là những nguyên cớ để bạn tha thứ, tha thứ mãi mãi. Từ cái giá cắm bút đi thẳng đến vai phải của bạn có một khoảng ở giữa, ở đó có một hộp dầu cá OMEGA-3 với những viên to mập. Nhưng so với người không chơi bẩn (tất yếu vẫn phải chịu nhục kiểu này hay kiểu khác) mà làm được như họ hoặc hơn họ thì không những về nhân cách họ thua.