Một người đàn bà còn trẻ, tóc bù xù, mặt lem luốc, cặp mắt láo liêng, miệng cười toe toét, vừa đi vừa vòng hai tay ra phía trước, xoay đi xoay lại như người lái xe hơi, thỉnh thoảng ngừng chân, tay như cầm vật gì nhỏ, đưa lên đưa xuống. Tôi la khóc cho tới khi anh tôi phải nhường giường cho tôi". Mấy năm trước, ông Joseph E.
Tôi tự nhủ như vậy hàng giờ,và bắt đầu thấy dễ chịu. Gobe, một trong những vị trưởng ban y tế sở Hoả xa Santa Fé. Trên thế giới không có ai giống ta hết.
Chàng diệt ưu tư bàng cách mở đại tưủ gia Jack Dempsey tại khu Broadway [20] và nhà Hotel Great Northen tại đường số 57 hoặc treo giải thưởng lớn cho đám võ sĩ hậu sinh hay là một đôi khi cũng lên võ đài biểu diễn trong ít hiệp. Ông có một tiệm bán trái cây ở Nữu Ước, vẫn hay mua 10 đến 13 toa xe cam và bưởi. Nhưng rồi chị xem, cũng chẳng ghê gớm như chị tưởng đâu.
Và bao giờ tôi bắt đầu sống như vậy? Tuần sau?. Ông ấy nổi khùng vác súng lục đuổi người bếp, rồi bỗng ông ngã vật ra chết thẳng, tay hãy còn nắm chặt khẩu súng. Phải có một tinh thần và sống một đời vị tha mới được".
Do kinh nghiệm, tôi thấy rằng ta không thể luôn luôn theo đúng thứ tự quan trọng của từng việc được, nhưng dù sao lập một chương trình như vậy tốt hơn nhiều là gặp đâu làm đấy. Hãy cố vui đi đừng đoạ đầy tấm thân. Lúc đó tôi làm hạ sĩ quan ở bộ binh, đội thứ 94.
Tôi giữ chiếc còi ấy làm kỷ niệm để nhớ một người đã biết coi rẻ những chuyện lặt vặt. Chúng gặp người đầu phòng kế toán của tôi. Nói một cách khac, nếu ta có lối 300.
Tôi rất sợ hãi khi bị bạn bắt lên diễn đàn. Tôi đê mê, rụng rời. Bà có vẻ trách bạn sao lại sung sướng trước mặt bà.
Nó nói "đổ nước như vậy để cho cỏ rác trong đầu óc tôi khỏi khô". Chồng bà mới mất, còn hai người con đều đã ở riêng. Ông nói: "Còn trẻ, tôi giúp việc Công ty luyện kim Buffal ở Nữu Ước.
Trong một nhà tù, hai người cùng đứng vịn tay vào song sắt; một người chỉ trông thấy một bức tường trơ trụi, còn một người ngửa mặt lên trời, ngắm những vì sao. Kế đó ít lâu, một người bạn thân đến thăm tôi. Lời khuyên đó đã cứu thể chất và tinh thần tôi trong hồi chiến tranh, mà bây giờ còn giúp tôi trong công việc làm ăn nữa.
Nhưng tôi, tôi không ham đặc quyến đế vương ấy. Nghe tôi hỏi có bao giờ lo lắng không, ông đáp: "Không, tôi tin Thượng đế điều khiển mọi việc mà Ngài không cần tôi tính toán giùm Ngài. Ngay từ những chương đầu, bạn sẽ thấy tư tưởng sâu thẳm của bạn tiêu tan như sương mù gặp nắng xuân và bạn sẽ mỉm cười nhận rằng đời quả đáng sống.