Một lần nữa, công việc trong bộ phận của James lại trở nên trôi chảy. Thật ra, tớ nghĩ mọi chuyện diễn tiến rất thuận lợi. James tự hỏi không biết có phải nguyên nhân là do nhân viên từ chối làm thêm việc hay không.
Nét mặt Josh dần dãn ra và một nụ cười từ từ nở trên gương mặt anh khi đọc xong những gì mà James đã viết trên tấm bảng. Cả hai người đàn ông đều im lặng, mỗi người theo đuổi những ý nghĩ của riêng mình. Thật tuyệt vời, đã lâu lắm rồi bọn nhóc mới lại có dịp gặp nhau, chúng sẽ tha hồ mà nghịch ngợm!
James cảm thấy nhẹ nhàng hơn khi hiểu rằng khó khăn của mình rồi cũng sẽ có giải pháp khắc phục. Sau đó, giảm dần đi. Nhưng giờ thì cậu cứ yên tâm.
- À há, - James thốt lên, rồi anh đập mạnh lòng bàn tay xuống mặt bàn làm Josh giật thót người. Bản thân James cũng biết là lần này anh sẽ thành công. Đó là một điều mà anh không thể chấp nhận được vì bản thân anh - cũng giống như Jones - luôn là một trong những nhân viên xuất sắc nhất của công ty.
Mặt khác, anh cũng nhận thấy khối lượng công việc đã giảm bớt. Để thay đổi không khí, James bật đĩa nhạc yêu thích của mình lên. Quả thật là đúng như thế, tất cả nhân viên cùng phòng với Jones đều cảm thấy như vậy.
Ông chưa bao giờ cho tôi biết là dự án này rất khắt khe về thời gian và ông cũng không yêu cầu cụ thể thời hạn hoàn thành công việc. Anh để ý thấy nhân viên của mình cười đùa nhiều hơn. Nghe thấy thế tớ cũng cảm thấy an tâm.
Tớ biết cậu có khả năng đánh giá con người rất tốt. - Cậu nói đúng, cậu đã bỏ qua một thứ. Bên cạnh đó, sức khỏe của James bắt đầu báo hiệu cho thấy anh không còn khỏe như trước nữa.
Nếu có ai cần chia sẻ điều gì với anh thì tốt nhất là hãy đợi đến khi gặp được anh trong bữa cơm tối hiếm hoi, nếu anh về kịp. - Lại có rắc rối rồi cậu ạ, - James nói ngay khi bước vào phòng của Jones. Tớ gọi Jennifer vào văn phòng, dự định sẽ nói chuyện thẳng thắn với cô ấy.
- Bản tổng kết công việc à? Nghe cứ như trong quân đội ấy. Mọi người lại thấy anh mỉm cười. Anh vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng không có nhân viên nào nhận ra tầm quan trọng của vấn đề thời gian.
Anh không biết phải nghĩ hay nói thế nào cho đúng. Nghe thấy thế tớ cũng cảm thấy an tâm. Thậm chí, anh còn không nghĩ đến điều đó nữa.