Bà ấy biết rằng hồi trước tôi có việc phải ở bên châu u năm năm. Ông nên coi chừng hữu dõng vô mưu. Để cho họ tin rằng, chính họ phát khởi ra ý kiến mà bạn đã dẫn khởi ra cho họ.
Chưa coi họng tôi, ông đã hỏi tôi làm nghề gì. Riêng tôi, tôi tin rằng bà ấy nói quá đáng. Tại đó, có kê một cái xe hơi hiệu Packard, gần như mới nguyên.
Và người đó là ai? Chính là ông Ken R. Ông nhất định đi đường khác và bắt đầu nghiên cứu nghệ thuật dẫn dụ người. Vậy quy tắc thứ 4 để sửa lỗi người mà không làm cho họ phật ý, giận dữ là: "Đừng ra lệnh.
Lần này là lần thứ nhất tôi được cái vui và cái may mắn gặp hết thảy những người thay mặt nhân viên trong công ty lớn của chúng ta, các vị quản lý, các vị chỉ huy, và xin anh em tin chắc rằng tôi lấy làm hân hạnh được có mặt ở đây và sẽ nhớ cuộc hội họp này suốt đời tôi. Khi chúng tôi lại gặp nhau ở hội nghị, ông ta trò chuyện với tôi, có lễ độ lắm (trước kia không khi nào ông nói với tôi nửa lời). Nếu một y sĩ mổ hạch, lấy chất i-ốt trong đó ra thì bạn sẽ thành ra ngu xuẩn.
Và cha đã cau mày: "Ngay người lên!". Tư tưởng của loài người sở dĩ tiến được chính nhờ bọn tò mò, nhờ các vị thánh Thomas hay ngờ vực, nhờ hết thảy những người không chịu tin vì chưa có chứng cớ rõ ràng. Thôi, cha con mình quên hết những chuyện khác đi.
Một cuộc đời ngày ngày cân thư, bán cò, biên chép như vậy tất nhiên không thú gì hết. (Ta thử tưởng tượng cảnh đó: một người buôn bán tầm thường ở arizona nhận được một bức thư của một nhà quảng cáo lớn nhất ở Nữu Ước, mà trong thư đó ngay từ câu đầu, nhà quảng cáo đó cậy một việc. "Bạn nên lịch sự và có lễ độ với người bạn trăm năm của bạn".
Theodore Roosevelt không khi nào làm Tổng thống Huê Kỳ được. Trong thời gian đó, bà kêu điện thoại hỏi một người chủ cũ về hạnh kiểm của chị ta. Sự cải cách đó rất được hoan nghênh: người ta thấy tờ báo có vô số bài hay.
Nếu ông mua xe đó, ông không lầm đâu. Gặp mặt ông, tôi liền xin ông cho coi vật quý đó. Không để mất một phút, ông lại ngay đường Wall Street thu hết thảy những tài liệu về người sáng lập và ông chủ hãng hiện tại.
Nghĩa là: Đừng tranh biện với người khác, dù người đó là khách hàng, hay là bạn trăm năm, là kẻ thù của mình. Nhưng hãng lại quả quyết nói ra như vậy. Nếu ta khiêm tốn nhận trước rằng ta cũng chẳng hoàn toàn gì rồi mới trách kẻ khác, thì kẻ đó không thấy khó chịu lắm.
Ông ta không biết nghĩ làm sao hết. Người đó được làm chủ gian hàng có chi lạ? Hai người bán hàng kia sẽ làm phụ suốt đời. Tại sao không đem ra nói trước đi? Một người tự phụ là nhà quảng cáo chuyên môn, tất phải ngu độn lắm mới vụng về như vậy).