Bạn không cho phép óc bạn "lơ mơ" được, buộc nó phải làm công việc của nó và nó đã làm xong. Không ăn cắp nó được. Ăn chỉ mất nữa số giờ đó thôi, nhưng tôi xin để trọn thời gian đó cho bạn muốn làm gì thì làm.
Bạn đừng quên rằng những điều bất ngờ rất thường xảy ra, cũng đừng quên bản tính của con người. Thế này thì khó chịu thật. Bạn đừng sợ tôi sẽ bắt bạn chú ý đến nguyên tắc này, nguyên tắc nọ.
Tôi không cần biết bạn tập trung tư tưởng vào cái gì, miễn bạn chịu luyện cái bộ máy suy nghĩ của bạn là được. Lẽ ấy tự nhiên, tầm thường nhất, từ đời nào tới giờ ai cũng biết nhưng chứa một chân lý sâu xa mà phần đông chúng ta suốt đời không nhận chân được. Đừng khoe khoang gì nhiều về việc đương làm và đừng tỏ vẻ buồn bả, đau đớn về nỗi hết thảy người đời không biết sống cho ra sống, và nhất định bỏ phí biết bao thì giờ mỗi ngày.
Không yêu văn chương không phải là một tội, cũng không phải là dấu hiệu của sự ngu dốt. Nếu bạn đã đọc cuốn "Nghe nhạc cách nào?" của Krehbiel thì lần sau khi nghe nhạc bạn thấy hứng thú tăng lên lạ lùng. Người ta bắt đầu đi ngủ 40 phút trước khi lên giường, là người chán ngán đời sống; nghĩa là người đó không sống nữa.
Nên nhớ bản tính con người, nhất là bản tính của bạn. Câu châm ngôn đó chưa đúng hẳn. Tôi ân hận cho bạn lắm, nhưng còn có chỗ để an ủi.
Lần lần bạn nghiên cứu những vấn đề khó hơn và bạn sẽ có thể dùng luật nhân quả giảng cho tôi tại sao những con đường thẳng băng ở Luân Đôn lại ngắn như vậy còn ở Paris lại dài hàng mấy cây số. Hôm đó, bạn không bỏ ra 45 phút để sửa soạn đi ngủ. mà trong khi làm việc, ông không cho bộ máy của mình chạy hết công suất của nó đâu.
tôi nói vậy và buồn mà nhận rằng phần đông người ta không đọc thơ. Anh chàng thông thái rởm là anh chàng lấc cấc, tự cho mình là khôn hơn mọi người. Nhiệm vụ đó cũng đã khó khăn đấy chứ! Ít người làm tròn được.
Bây giờ tôi xem ông ta sử dụng 16 giờ đó như thế nào. Ông miễn cưỡng làm việc, càng trễ chừng nào cành hay; và vui vẻ đứng dậy ra về, càng sớm chừng nào càng tốt. Nếu bạn muốn, thì bạn có thể mỗi giờ sống một đời sống mới được.
Tập trung tư tưởng chỉ là bước đầu thôi (phải bỏ ra ít nhất nửa giờ vào việc đó). vạn sự đều tuỳ thuộc vấn đề đó cả. Trong 16 giờ đó thầy không phải kiếm ăn, không phải lo vấn đề tiền bạc, thầy sung sướng, rảnh rang.
Bước đầu nên rất chậm, có thể chậm một cách quá đáng nhưng phải rất đều đặn. vạn sự đều tuỳ thuộc vấn đề đó cả. Trong chương trình hàng ngày, tôi không dự tính thời giờ đọc báo.