Bà nghiên cứu những hình thức lạ lùng của cây xương rồng, cây ngọc giá hoa. Nghe lời tôi khen, người ấy nhớ lại vẻ đẹp của con vật". Nhưng tôi đã diệt được sự vô ý thức ấy từ lâu rồi và tôi bình thản lắm.
Nhưng sức học quá thô thiển của ông không xứng với một địa vị khó khăn như vậy. Bạn thấy rằng nghĩ tới cái này rồi tới cái kia thì được, còn đồng thời nghĩ tới cả hai thì tối bất khả phải không? Những cảm xúc của ta cũng vậy. Thiệt vô lý! Viết văn đâu mà dễ dàng như vậy? Phải có tài truyền tư tưởng và cảm xúc của mình cho độc giả và muốn thế, không cần có nhiều dụng ngữ, mà phải có tư tưởng, kinh nghiệm, quyết tín và nhiệt huyết.
Mỗi ngày ta phải lại đây bán bánh "nhà làm" mới được". Ông ngồi trên miếng gỗ có bốn bánh xe, còn tay thì chống hai khúc cây nhỏ để đẩy. Tôi biết một ông nọ trước kia bán xà bông cho hãng Colgate cũng thường đòi được người ta chỉ trích mình.
Những lúc ấy chỉ có cách cầu nguyện. Chúng ta đã học được bài học này: mệt nhọc thường không do công việc mà di lo lắng, bất mãn và uất hận. Những người lo lắng, mệt mỏi đều không biết thích nghi với những thực sự chua chát của đời, cứ muốn sống cách biệt hẳn với người xung quanh và tự giam mình trong một thế giới tưởng tượng để khỏi phải ưu phiền.
Hồi xưa, tôi đã bán sách cho các trường tỉnh và trường làng để kiếm ăn. Nghĩ tới sự phải về giam mình trong một căn phòng lạnh lẽo và trống trải, tôi không chịu nổi. Người thợ làm việc bằng tay chân sẽ tăng hiệu quả nếu người đó được nghỉ tay nhiều hơn.
Vậy nếu chúng ta ưu tư, tại sao khôngcầu Thượng Đế giúp ta? Tại sao không "chịu tin có Thượng Đế, vì chúng ta cần có tin tưởng mới sống nỗi" như Emmanuel Kant đã nói? Tại sao không tự nhập vào cái động lực vô tận nó vận chuyển vũ trụ để tâm hồn được mạnh thêm lên? Ông Harry Emerson Fosdisk nói trong cuốn Năng lực tranh đấu: "Mỗi thanh niên khi lựa nghề, đem cả đời mình ra mà tố một ván phé". Trái lại chị lại có vẻ như nói: "Ồ! ít nhất thì thằng cha già đó cũng phải làm vậy chớ".
Bài Tựa này, cụ Nguyễn Hiến Lê viết từ năm 1951, lúc cụ dạy học ở Long Xuyên. Đi một khúc đường ngắn với bà vợ càu nhàu, có thể mệt hơn là sánh vai đi 20 cây số với một giai nhân mà mình thương yêu. Vậy có thể lời chỉ trích của "người ấy" không quá đáng đâu.
Nhưng xin đừng, trừ phi bạn muốn đọc để tiêu khiển. Nếu được như anh, mất gì tôi cũng chịu. Một người nữa công nhiên bỏ Chúa khi Chúa sắp phải tử hình và còn thề lại ba lần rằng y không hề quen biết Chúa bao giờ, hai người phản bội trong số 12 người bạn.
"Trừ ta ra, không có cái gì làm cho ta bình tĩnh được hết". Mà dầu bạn không thể khuyên hay vạch rõ những uẩn khúc của vấn đề đó, bạn cũng giúp tôi rất nhiều khi chăm chú nghe những điều mà tôi thấy cần được giãi bày cùng bạn". Còn nhiều hoạt động khác nữa.
L" (viết tắt những tiếng: Sai lầm của tôi). Port, nhà bỉnh bút chuyên môn vấn đề tài chính ở báo New York Post, viết trong mục "Nhật ký gia đình" như vầy: "Nhưng mươi lăm ngàn Mỹ kim ở trong tay một người đàn bà, trung bình không đầy bảy tám năm đã hết nhẵn". Chúng ta hãy xét định lệ thứ nhất đã: Vạch rõ những sự kiện.