Và cho bạn thời gian để giúp họ nhìn thấy điều đó. Nhà bạn có nhiều người làm trong ngành, có người nói đùa đùa thật thật: Thắng thì ai chả thích nhưng chỉ mong Việt Nam bị loại ngay từ vòng đầu. Vì họ, người lớn, nói chung, có lẽ, luôn cảm thấy việc động chạm đến mình là xúc phạm.
Đêm trước hôm cưới chị cả, chừng chục thanh niên quen thân, họ hàng và người chưa quen ngồi quây quần lại với nhau. Khi thấy những hạn chế cũng như niềm buông trôi trước đời sống. Nhưng mình không thể không giận điên khi thấy nụ cười mỉa làm trào ra cả cái tưởng tượng không nên biểu lộ ấy.
Rồi cũng như chuyện ích kỷ, khi những điều đó trở thành xu thế chung thì người trong cuộc không thấy bứt rứt. Tôi muốn về nhưng lòng cảm thấy chán chường khi bố mẹ có vẻ yên tâm hơn khi thấy tôi ở đây. Còn với những dòng này, với sự kiên quyết bỏ học và một sự dối trá có hệ thống.
Nhưng anh không quẹt diêm mà anh cứ ngồi đó. Ông bà thì đã có người giúp việc và con cháu khác nữa. Được một thời gian lại lẻn sang quán nước cạnh nhà hút.
Mà chả cần vì họ nói bạn phải sống hay không. - Tôi muốn… Tôi muốn… Tôi muốn ông cụ sớm được ra đi thanh thản. Từ ấy, tôi không bao giờ muốn có lại cảm giác sững sờ và buồn nôn đó).
Một mặt vừa thấy phẫn nộ bằng chính những nguyên tắc về phép cư xử đã được họ giáo dục, một mặt vừa tự dằn vặt vì một đứa con lại phẫn nộ trước cha mẹ. Lúc ấy, mẹ sắp đi làm, mẹ xuống bếp thấy thế, mẹ bảo: Sao con lại đốt sách đi? Im lặng nhìn ngọn lửa. Tôi, mọi người gọi nó dậy những hôm đi ăn giỗ, nó nằm ườn, càng gọi nó càng nằm, càng mắng nó càng nằm.
Khi viết, ít ra là khi viết, tôi muốn mới. Cậu em bảo bị ho, đi xông hơi vậy. Thảo nào mà người ta khát hiện sinh.
Và nhận ra đến giờ chỉ có mẹ mới cho tôi cái quyền hờn dỗi ấy. Giờ nó ở tầng ba, đầu giường bác trai. Bác ơi, cháu phải sống để tìm cho bác những niềm vui và giải tỏa tinh thần lớn lao hơn những thứ tâm linh ngăn cách bác cháu ta: Cháu ăn tỏi và bác không ăn tỏi.
Mà giáo viên nhạt và lạnh nhớt như thế thì ngu như tôi cũng biết. Để kiếm tiền sạch và xứng đáng theo cách của bạn. Và em biết không? Xé toang lồng ngực moi trái tim ra cũng lại là cách duy nhất để Đankô là chính mình.
Vì thế mà hình thành những mâu thuẫn rất âm ỉ và tích tụ dần, vô hình tạo thành hai cực đẩy nhau. Vứt béng cái chuyện này đi. Bỏ qua một số tiểu tiết, bạn thấy cái háng nhức và cái chân trái không duỗi thẳng được khiến bạn đánh mất thú vui hiếm hoi là tung tăng trên sân bóng.