Thế nhưng, thân hình rắn chắc và vạm vỡ của Bansir vẫn cứ ngồi bất động. Tôi đã tha hồ cho tiền những kẻ ăn xin; đi sắm những đồ trang sức đắt tiền cho vợ tôi và mua những thứ mà tôi hằng mơ ước. - Người buôn trứng đáp.
Khi chúng tôi đến nhà mẹ bà Sira, thì trời đã tối đen như mực. Đồng thời, tôi cũng muốn giúp đỡ những chàng trai này, miễn họ có ý chí, quyết tâm làm việc, cũng giống như tôi lúc còn trẻ đã phát triển sự nghiệp bằng cách đi vay tiền như thế. – Bansir đáp lại một cách u sầu.
Tôi đã mất mười ngày rong ruổi vô ích mà vẫn không mua được gì cả. - Anh hãy ngồi lại dùng bữa với tôi nhé, anh Rodan! – Mathon nói tiếp – Anh sẽ là khách mời của tôi chiều nay. Nó không giống như cảnh vật hàng ngày mà chúng ta thường thấy.
Sau nhiều lần cố gắng hết sức, và bằng một sự nỗ lực phi thường, tôi và hai con lạc đà đứng dậy bắt đầu đi chầm chậm về hướng Bắc, nơi mà linh tính mách bảo cho tôi biết, đó là con đường dẫn về Babylon. Cháu sẽ không mất tiền khi đi xin lời khuyên, nhưng cháu phải chú ý để nhận lấy những lời khuyên có giá trị nhất. - Tại sao cháu lại tin tưởng vào sự hiểu biết của ông chủ lò gạch trong việc chọn mua những món đồ trang sức? Cháu có thể đến hỏi người thợ làm bánh mì về vị trí của những ngôi sao không? Không! Chắc chắn là cháu chỉ nên đến hỏi các nhà chiêm tinh học mà thôi, nếu cháu là người biết suy xét.
Và sau đó thì không có gì ngăn cản được bạn - với những cách thức tương tự như cách đã làm để có năm đồng tiền vàng đầu tiên - tiếp tục có thêm mười đồng vàng… hai mươi đồng tiền vàng… một ngàn đồng tiền vàng… Thế là hiển nhiên bạn đã trở thành một người giàu có. Anh có rút ra được bài học gì từ câu chuyện này không, anh Rodan? Điều này quả thật đang chờ đợi ông, nếu như không có ai mua ông ở chợ nô lệ.
Vì vậy, nếu chồng chị ấy ngỏ lời vay tiền, tôi sẽ hỏi anh ấy sử dụng số tiền này như thế nào? – Ngài có thể trả cho tôi hai phần ba số tiền của chín trăm con cừu này cũng được, để tôi có thể khởi hành ngay bây giờ. Chúng ta có thể khởi nghiệp chỉ bằng một vài đồng bạc lẻ, hay bằng một số tiền trích ra từ khoản thu nhập nhỏ nhoi của mình.
Chúng ta là những con người tự do mà ! – Kobbi hưởng ứng. Điều đó đồng nghĩa với việc tôi đã để mất một cơ hội buôn bán mang lại lợi nhuận rất lớn. Một câu chuyện mà có lẽ các bạn chưa hề nghe đến bao giờ.
Cột sống của tôi sẽ không bị gãy. Do vậy, không chỉ số tiền vốn sinh lời, mà ngay cả số tiền lãi cũng đã thu về cho tôi một khoản không nhỏ. Đúng như ông Algamish dự đoán.
Do vậy khi Nomasir đến tuổi trưởng thành, ông Arkad bèn cho gọi Normasir đến và bảo: – Tôi vừa trông thấy ông bạn già Arkad của chúng ta đi trên chiếc xe ngựa sơn son thiếp vàng và vẫn đưa tay vẫy chào thân thiện những người mà ông quen biết. Tôi rất cám ơn cậu về triết lý sống và nghệ thuật bán hàng mà cậu đã từng nói với tôi.
Bởi vì, chính tôi cũng từng chứng kiến điều đó. Bởi vì có rất nhiều người thấy vàng thì mắt sáng rực lên và ý muốn chiếm hữu nó hiện rõ trên gương mặt. Tôi đã biết cách đi tới Smyrna để mua những tấm thảm với giá rất thấp do những người nội trợ dệt.