Mọi người vẫn thấy bình thường. Nó tan chảy, tan chảy. Bạn dậy tìm cái đồng hồ, không ra.
Trước đây, bạn từng rất khỏe. Có thể chửi bậy, làm bậy bậy hơn bất cứ kẻ thô bỉ nào. Những nghệ sỹ nhiều tự do đi đâu hết cả rồi.
Và bạn cảm thấy muốn đi ra dưới giàn gấc kia, tập nhẹ một chút. Sự thai nghén tương lai lúc nào cũng đứng trước rủi ro băng hoại. Phải biết giữ sức khỏe mà học chứ.
Để gìn giữ cho thế hệ mình và thế hệ mai sau. Giữa guồng quay, con người ai sẽ dừng lại và dành thời gian cho nhau. Bắt đầu khó nghĩ đây.
Mệt nhưng tôi không có quyền sở hữu mình để cho mình hồi phục. Chỉ như mỗi ngày đều đều ăn một phát búa gỗ vào đầu. Bạn mới khai thác được một phần nhỏ của mình.
Dường như con nào mặt cũng hớn hở như nhau (ý này lấy từ câu chuyện nho nhỏ của một người quen sơ sơ). Nhưng đôi khi, với một bộ óc được rèn luyện tính hoài nghi và biện chứng, dần dà bạn phân vân trong giấc mơ của mình: Đây là mơ hay thực. Không hy vọng những ký ức không bị xáo trộn hoặc nhầm lẫn.
Vả lại, mười rưỡi là phải lên giường nằm rồi. Những lúc nàng nhìn vào mắt ta, nàng nhìn mãi nhìn mãi mà không chịu quay đi. Một cái ngẫu nhiên không an toàn chút nào khi mà con người luôn đói khát vật chất, tinh thần.
Bình thường thì bạn cũng không viết dài thế này đâu, chỉ viết một vài bài thơ và viết theo hàng ngang. Các cậu không cảm ơn, các cậu lại đấu tranh vì các cậu thích thế. Tôi, thằng em, ông cậu thường cười với nhau vì chuyện chạy đi chạy lại điện thoại inh ỏi.
Này, con nói chuyện với bác không thì bác đi xe ôm xuống bây giờ. Nhưng lần này, lần rất lâu rồi nước mắt tôi mới được thánh thót rơi như vậy, tôi không thấy thế nữa. Trong nước thì những người có chức năng lười tìm tòi, vi hành; khả năng sử dụng vi tính hạn chế.
Những lúc đó, nếu ở nhà mình, bạn thường nhỏm dậy kiếm cái gì đó đọc hoặc viết cho đến rã rời. Và trong những thời điểm đó, bạn thường làm ra thơ. Tôi là nghệ sỹ chân chính thì đồng chí ấy cũng trố mắt nhìn ta và cũng liệt ta vào cái hạng có hat-trick đức tính vừa nêu.