Tôi giúp những người đàn bà goá đó trong hai năm. Hồi đó, cô ở tỉnh Tucson, thuộc tiểu bang Arizona. Chúng luôn luôn rình tôi.
Quy tắc 6: Nhớ rằng không có người nào chết vì thiếu ngủ hết. Tại sao thế? Tại kinh nghiệm bảo nó biết rằng làm như vậy chẳng ích lợi gì. Sau 10 năm vất vả, ăn uống kham khổ, chúng tôi không có một xu dính túi, mà còn nợ đến nước phải cầm vườn, cố trại.
Tại sao? Vì muốn trả lời bốn câu hỏi ấy họ phải thu thập đủ các sự kiện và suy nghĩ kỹ về vấn đề. Người đó trông thấy thèm, mua ngay. Tôi cũng đã đọc hay nghe những câu tương tự như vậy, nhưng vì bây giờ nằm liệt trên giường nên những câu đó, đáng lẽ chỉ thoảng qua, lại thấm thía và ăn sâu và óc tôi.
Anh thích học thực phẩm tới nỗi sau anh vào đại học Massachusets và giỏi nhất về môn "thực phẩm chuyên môn dụng ngữ". Tôi bắt đầu sống theo tôi. Khi nằm xuống và rán ngủ thì tôi có cảm tưởng như nằm trong mồ.
Chưa bao giờ tôi thấy một người vị tha hoặc sung sướng hơn ông ta". Bác sĩ kể chuyện một thân chủ ông có hai hàm răng rất tốt. Hiếu giới thiệu cho tôi hai cuốn How to win friends and influence people và How to stop worrying [1] đều của Dale Carnegie và kiếm cho tôi được cả nguyên bản tiếng Mĩ với bản dịch ra tiếng Pháp.
Thật là bao nỗi oán giận chua chát chỉ vì một nguyên nhân lặt vặt: một bó cỏ khô. Nó giản dị vô cùng và ai cũng áp dụng được. Đáng lẽ gây dựng lại sản nghiệp của họ, họ lại đâm ra "gây lộn một cách chua chát và kịch liệt với số phận" khiến cho đời phải tăng thêm số người mắc bệnh chán đời.
Đô đốc Byrd sống cô độc ở đó trong năm tháng,. Bạn có thể đóng góp những số tiền nhỏ để bảo hiểm về mọi thứ tai nạn được. Kế đó ông ta chỉ cho Vicki Baum và những trẻ khác cách té ra sao, cách nhảy ra sao, vừa luôn miệng dặn: "Nhớ luôn luôn tưởng tượng mình như một sợi bún.
Cả nhà đều được vui vẻ vì hết rảnh để lo nghĩ rồi. Bài diễn văn của Lowell Thomas để giảng hai khúc phim đó, đầu đề là: "Theo gót Allenby ở Palestine và Lawrence ở Ả Rập", được hoan hô ở Luân Đôn và khắp thế giới. Một hôm, một đứa bạn gái lớn giựt nón tôi đang đội, đổ đầy nước vào, thành thử chiếc nón hư.
Ông đã thành công rực rỡ, sách ông bán rất chạy. 000 Mỹ kim mỗi năm, khiến nhiều luật sư trẻ tuổi đã đến toà để học hỏi phương pháp của ông. Thế rồi ông thâu hoạch được những kết quả kỳ lạ! Trong 18 năm qua, kể từ ngày lớp học khai trương, hàng ngàn bệnh nhân chỉ theo học mà khỏi bệnh.
Rồi ông đưa kính và hình cho bà nọ. Chính ông Fréderick J. Ông chép truyện trong cuốn Cô độc.