Ta có thể viết ngược lại, nghĩa là cứu sống con người ta. Hôm đó, bạn sốt khá cao, có lẽ thế nên bạn để sổng ra mất một giây không làm chủ được mình. Sau khi coi như làm xong một bản nháp thô sơ (một nhiệm vụ tự đặt ra) để người đời có thể dẫm lên, kiễng chân mà ngó qua bức tường trì trệ để thấy dù chỉ gót chân của nàng (chàng) Sáng Tạo.
Nhưng tôi sẽ không kết luận điều đó bằng cảm tính hay lí tính. Chết ra đấy hoặc lỡ bị sao thì phí đời, thì gia đình khổ. Ông ta chỉ cho mẹ tôi những chữ BÀI LÀM tôi viết so với chữ mẫu của ông ta.
Nhưng tôi không ân hận về chuyện này nên tôi không muốn thế. Đòi hỏi một sự hy sinh và đùm bọc lẫn nhau ngay lập tức trong cả một cộng đồng con người lây nhiễm sự vị kỷ, sức ì và thiếu niềm tin mãn tính là một điều viển vông. Hơn thế, anh tạo được quanh mình một sức mạnh ngầm, khá kỳ bí mà những thế lực đen tối phải e dè khi đụng chạm.
Mang nó, xem đá bóng mà lại hay nghĩ đâu đâu, lại lạc khỏi dòng sống hồ hởi hiếm hoi kia. Người ta chẳng ngược đãi ông nhưng cũng chẳng tôn vinh ông. Hết trận đấu, ra đến ngoài sân, gặp bố cũng vừa ra.
Ông đang nằm trên một cặp đùi trắng muốt! Ông muốn vùng dậy. Nhưng ông hãy nghĩ kỹ đi. Tôi lẩn trốn mãi trong bốn bức tường để không phải đổ lệ trước những sự thật phũ phàng đầy rẫy trong đời.
Có vẻ âm thanh rủ rê túm tụm nhau để chọc tức bạn. Chỉ còn làm con tin ở nhà bác nữa thôi. Để đỡ tình cờ lặp lại.
Bật dậy ngay là tỉnh thôi. Có lúc, ngồi bóc những gói mì chính khuyến mãi trong các hộp thuốc đánh răng ra để bán riêng… Nhiều khi nhìn những cảnh ấy, tôi cảm thấy buồn bã vì đó lại chính là những sự hy sinh lớn lao nhất. Cảm thấy tốt hơn nhiều lần so với đi châm cứu hay bấm huyệt, xoa bóp.
Nhưng tôi không ân hận về chuyện này nên tôi không muốn thế. Và lại, vừa mất giấc mơ vừa thêm tội chống người thi hành công vụ. có một đứa bị nằm trần truồng trên sàn lạnh cho đến sáng mà chẳng đứa nào đoái hoài vì nó trơ trọi không kẻ thân thích suy ra không có tiền và thế là chỉ đến lúc nó sắp chết thì sợ hậu họa bọn mày mới chịu xúm lại
Vì tôi không hư hỏng, chẳng đòi hỏi gì, được vài người công nhận là tài năng, bạn bè bố mẹ cũng quí, mỗi tội không chịu học hành. Nhưng lúc đó hình như mẹ khóc. Thêm nữa, sự khúc chiết là cái hắn đang muốn.
Sáng được bác cho ngủ bù. Thời gian đã dạy con người bài học yêu thương. Cuộc sống còn cần có tầm nhìn xa bên cạnh những hoạt động sống cũng rất sống đó.