Bạn cũng đang tự cho mình cái quyền có thể gọi là phán xét đó. Mọi người đang chờ cơm tôi ở nhà. Diễn biến tâm lí có vẻ như thế.
Chỉ là trò chuyện nhẹ nhàng trước khi đi ngủ thôi. Lại có kẻ ngồi nghiêng nghiêng đầu, tay chống cằm quan sát bà già. Ông cụ bảo thích nhấm nháp sự đau đớn ấy.
Họ sợ khổ cái khổ của sự thay đổi, tuổi tác đã làm họ sợ khổ rồi. Anh họ và chị út ngồi vào bàn. Ta có thể viết ngược lại, nghĩa là cứu sống con người ta.
Nhưng rốt cục thì chúng ta vẫn không thích nói thật. Bạn thì có lẽ sẽ không thanh minh. Em chỉ thích những anh nho chín.
Ở đây lại có chút mâu thuẫn: Trong trạng thái vô nghĩa, khi người ta còn cảm thấy đồng điệu với kẻ khác (như một sự an ủi để khỏi cô độc quá) nghĩa là vẫn còn cảm giác của con người. Thời đại này chắc chưa tạo được những con người mọc cánh khi bị dồn vào chân tường. Chừng nào còn giữ cách sống ấy, nếu đời sống không đẹp hơn, trùm lên đời tôi sẽ mãi là bi kịch.
Cô ta có lỡ đọc phải cũng đừng nhầm là mình. Còn một bên là kẻ vừa phải chống đỡ vừa phải vượt qua vừa phải hạn chế đến mức tối đa làm tổn thương đến đối thủ. Thắc mắc bởi vì, trước đây còn thấy người ngủ dưới các mái hiên, bây giờ ít thấy.
Lát sau, tôi rủ ông anh ra. Kiểu chơi chữ này vớ vẩn thôi. Sống là gì nếu không có khoái cảm.
Tôi, thằng em, ông cậu thường cười với nhau vì chuyện chạy đi chạy lại điện thoại inh ỏi. Em hãy thử tin một chút vào điều ngược lại nếu cái em đang (tin) làm em thấy tàn phai. Còn những ngày tiếp theo là tùy thuộc vào ông.
Mặc dù đó chỉ là một phần nội dung của những gì tôi viết. Với sự cho rằng ấy mà họ vẫn cố không chấp nhận sự giải thoát mà bạn dành cho họ thì hóa ra họ còn đầy ảo tưởng là có thể cảm hóa bạn. Nhìn cái chết tiến lại mà nhếch cười cay độc: Không còn nơi nào lạnh hơn nơi này nữa đâu.
Nhưng đằng sau mọi vai diễn phản diện hay chính diện, thật thà hay dối trá đều cần một tâm hồn lương thiện. Vài lần trước, bố đưa giúp tôi, chỉ thấy phản ứng làng nhàng. Đến gần nhà, đường tắc, cổ động viên quá khích nhảy ra lòng đường chặn ô tô buýt.