Bạn muốn biết làm sao để biến hoá cái tội ngày ngày rửa bát thành một việc lý thú không? Chắc là có. Nhưng bà không chịu để ai thương hại mình, bà nhất định không để cho cố tật này làm bà trở thành một phế nhân. Muốn cho tinh thần khỏi mệt nhọc, phải làm sao? Xả hơi! Xả hơi! Xả hơi! Phải học cách xả hơi ngay trong khi làm việc.
Tôi còn giữ một bản của chữ kí đó của ông ta". Dưới đây là lời khuyên ấy mà tôi đã chép vào một bao thư trong khi tôi ngồi chờ được tiếp: Trước hết, nếu có thể được, xin bạn rán lựa nghề mà bạn yêu.
Rút cuộc, một năm sau tôi mới nhận thấy một sự thực hiển nhiên, để rồi cụt hứng và phẫn uất. Năm ngoái, khắp châu Mỹ chỉ có 14 người thâu được lợi tức hơn số 240. Chúng ta hãy xét định lệ thứ nhất đã: Vạch rõ những sự kiện.
Thế là tôi đã làm cho những người xung quanh khổ sở. Cứ như thế, các bà chẳng cần phải đến viện để cho người ta thoa bóp mặt nữa. Tiếng qua tiếng lại rồi sinh ra cãi nhau và sau cùng những người thợ Hoa Kỳ đem vứt ông bạn người Đức xuống sông.
Khi gặp một vấn đề, nếu có đủ sự kiện giải quyết rồi thì phải giải quyết ngay đi, đừng hẹn tới mai Công cuộc buôn bán thật là phát đạt. Từ đó ông muốn cử động phải ngồi trên chiếc ghế có bánh xe.
Người hay ưu tư cũng đừng kể gì những việc lặt vặt, mới có thể bỉnh tĩnh trong tâm hồn được. Thế là ông George Rona xé nát lá thơ "nói móc" vừa viết xong và thảo lá thư khác lời lẽ như vầy: "Ông thiệt đã có lòng tốt, bỏ chút thời giờ phúc đáp tôi. Lee, Stonewall Jackson và cả chục quân nhân có danh tiếng khác cũng vậy, cũng vậy hết.
Say mê làm việc hứng thú, rất ít khi thấy mệt. Anh thích học thực phẩm tới nỗi sau anh vào đại học Massachusets và giỏi nhất về môn "thực phẩm chuyên môn dụng ngữ". Thì cố nhiên rồi, phải không bạn? Vâng, Aristote từ xưa đã dạy ta vậy và cũng đã dùng cách ấy.
Phương pháp trị bệnh thần kinh đó của các bác sĩ, tên là "tác động liệu pháp", thiệt không mới mẻ gì. Nói rộng ra, thì con người hoạt động trong một khu vực hẹp hòi quá, so với khả năng thênh thang của họ. Hoá công cho ta nhịn uống, nhịn ăn được lâu hơn là nhịn ngủ.
Ông Thomas Edison hiểu điều đó, nên khi chết, ông để lại 2. Tôi rán suy nghĩ tìm một giải pháp. Trong ba năm ông Taylor ở Bethlehem, chú thợ Schmidt mỗi ngày đều như vậy mà không mệt mỏi, vì chú nghỉ trước khi mệt.
Kết quả rất thần hiệu. Tối cô cứ lên giường, rồi nếu không chợp mắt đi được thì cứ mặc, đừng thèm nghỉ tới nó. Thực tôi không còn thì giờ mà cũng không còn sức để lo lắng nữa".