Câu ấy tầm thường quá đến nỗi khi viết ra, thực tình tôi cảm thấy mắc cỡ. Bạn xanh xao và mệt nhọc. Tôi tưởng tượng rằng phần đông những người có óc tò mò tìm hiểu đều hướng đến văn chương.
Điều thứ nhì là phải vừa đọc vừa suy nghĩ. Thiên-tài cũng không được hưởng thêm, dù chỉ là một giờ mỗi ngày. vạn sự đều tuỳ thuộc vấn đề đó cả.
Tôi nhấn mạnh bao nhiêu vào điều đó cũng không phải là thừa. Làm như vậy bạn sẽ có được một khoảng thời gian dài ít nhất là 3 giờ. Muốn sống đầy đủ, điều kiện thứ nhất là phải kiểm soát được trí óc.
Riêng tôi, tôi nghĩ không có gì hợp thời bằng những tư tưởng của Marc Aurele hay Epictete; sách của hai ông rực rỡ những lý lẽ thông thường, áp dụng được vào đời sống hàng ngày của hạng trung nhân như bạn và tôi. Bạn thử theo đi, bạn sẽ thấy phương pháp ấy chữa được phân nửa những bệnh trong đời, nhất là bệnh ưu tư - cái bệnh khốn khổ, có thể tránh được và có thể làm cho ta mắc cỡ. Không có gì giản tiện hơn.
- Vâng, bất kỳ cái gì cũng giản dị như vậy. Tôi không hiểu tại sao như vậy. Nếu một người đứng trên bờ hồ tắm và hỏi bạn: "Tôi phải bắt đầu nhảy ra sao đây?" thì chắc chắn bạn đáp: "Cứ nhảy đi, bình tĩnh mà nhảy".
Trong các loại văn, có lẽ nó bắt ta gắng sức nhiều hơn hết. Điều tôi muốn khuyên bạn là hồi 6 giờ chiều bạn nên nhìn thẳng vào sự thật, nhận rằng mình không mệt (bởi vì bạn quả thực không mệt, bạn biết vậy mà) và thu xếp làm sao cho buổi tối khỏi bị bữa cơm cắt ra làm hai đoạn. Bạn xanh xao và mệt nhọc.
Tôi đọc năm tờ nhật báo Anh, hai tờ Pháp và vô số tuần báo, tạp chí. Lòng tự trọng đó là nguồn gốc của mọi quyết định và sự thất bại nhất định làm tổn thương lòng tự trọng của ta. Bạn xanh xao và mệt nhọc.
Nhưng mới đầu nên gắng sức in ít như vậy thôi. Nhưng riêng về phần tôi thì không khi nào bạn bắt gặp tôi du lịch mà không mang theo Marc Aurele. Loại sách để học đó ở Luân Đôn không thiếu gì.
Các triết gia đã giảng-nghĩa không gian mà không giảng nghĩa thời gian. Tôi đề nghị với bạn, mới đầu nên in ít như vậy. Học cái gì? Điều đó không thành vấn đề, từ xưa tới giờ nó chưa bao giờ thành vấn đề.
Nếu tuổi xuân của bạn còn dồi dào, năng lực còn thừa thãi mà lại hăng hái muốn gắng sức, thì tôi không do dự gì mà khuyên bạn: "Cứ làm đi, hết ngày này qua ngày khác đừng nghỉ ngày nào". Dùng thời gian đó cho hợp lý, cho hiệu quả là vấn đề khẩn cấp nhất. Nhưng tôi chưa bao giờ thấy một bài tuỳ bút chỉ cách sống 24 giờ một ngày.