Và đáng tiếc là tôi đã để vuột mất nó. Tarkad cảm thấy thật xấu hổ. Họ xem những hành động vô nhân đạo này là hình phạt đích đáng dành cho những người nô lệ dám nổi loại chống lại nhà vua.
Cũng như vậy, nếu cháu chăm bón, tưới nước thường xuyên thì chẳng bao lâu cháu sẽ hài lòng khi đứng dưới bóng mát của nó. Xin bệ hạ hãy truyền lệnh cho vị tể tướng tài ba của Người sắp đặt cho hạ thần một lớp học một trăm người, hạ thần sẽ dạy cho họ bảy cách chữa trị những túi tiền xẹp lép trở nên căng phồng, giống như cách thần đã từng làm đối với túi tiền của hạ thần trước kia! Chẳng mấy chốc, cả khay bánh đã bán hết.
Thời gian đầu, những khoản nợ còn ít và nhỏ nên tôi vẫn còn chi trả được. Anh ta là một trong những kẻ cướp nổi tiếng tàn bạo ở Ả Rập, thường cắt cổ nạn nhân của mình sau khi cướp bóc. Một lần nữa, Babylon lại trở về với đất, nơi đã sinh ra nó.
- Vậy sao! – Hadan Gula ngạc nhiên - Tạo sao ông cho rằng, họ chính là những con người của bốn mươi năm về trước mà không phải là người khác? Bởi vì cùng với số lượng thời gian đó, bạn có thể làm việc và trở nên giàu có. Vào sáng sớm hôm sau, trước khi tôi thức dậy, các cổng thành đã mở và có bốn người đã tìm đến mua bầy cừu của người nông dân ấy.
Điều đó cũng đồng nghĩa với việc số tiền tôi cho vay không ngừng phát triển lên đến hàng trăm nguồn vốn khác nhau, giống như dòng vàng không ngừng tuôn chảy vào túi tiền của tôi vậy. Và vì vậy mà đã làm tiêu tán hết gia sản của ông nội cháu để lại. Anh đã nhắc cho tôi nhớ là tình cảnh của chúng ta vẫn còn tốt đẹp hơn họ rất nhiều.
Số là khi tôi còn trẻ, tôi có quen với một cặp vợ chồng nông dân. Thật đáng thương thay cho những con người sống kiếp đọa đày đó, Kobbi ạ! - Sự thật ông Arkad Gula là một nô lệ khi còn ở Babylon.
– Người bạn đến từ Syri nói tiếp. Dabasir cũng vậy, nhưng lần này anh gọi lớn: - Ông Arkad giàu nhất, bởi vì ông ấy là người giỏi nhất trong việc tìm ra vàng.
– Cháu đã tiếp thu những bài học làm giàu rất tốt. Tại sao ông lại được gọi về Babylon? Phải chăng ông sắp đón nhận những trận cuồng phong mới của cuộc đời? Ông đã làm những gì để bị trừng phạt nhiều như thế? Ông còn gặp những bất hạnh nào nữa không? Anh nên nhớ thuộc lòng câu nói này nhé! Bởi vì, nó cũng là bí quyết thành công của tôi đấy.
Một chấm trắng nho nhỏ nổi bật kia là ngôi tháp của Đền Chuông đấy. Mathon vào phòng ngủ của mình khệ nệ lôi ra cái hòm khá lớn, có chiều dài chừng một sải tay, được bọc trong tấm da heo màu đỏ và trang trí bằng những hình điêu khắc bằng đồng. - Bí quyết đó là ham thích làm việc! – Sharru Nada đáp rõ từng tiếng.
- Chẳng lẽ mình gục ngã ở nơi vắng vẻ này sao? - Đầu tôi lại vang lên câu hỏi này một lần nữa. Nhưng chưa bao giờ thần thánh cho tôi thỏa nguyện cả. Nếu ông ta không đánh giá đúng năng lực của nah, thì anh cũng đừng nên nản lòng.