Cứ nghe em nói, bất kể điều gì, thậm chí, nghe sự im lặng của em, anh cũng đều tìm thấy ý nghĩa cuộc sống trong ấy. Và chết đi khi chưa kịp hưởng thành quả. Bác gái độ này khá rảnh, hay xem tivi.
Xem thi đấu tốc độ cũng thích mắt. Tôi cúi đầu, mở cuốn anbum trên bàn, lật đi lật lại. Mẹ ghé sát vào tôi, hỏi: Dỗi mẹ à? Tôi nhớ có một lần cho mẹ xem thơ của mình trên mạng.
Ngồi im cho mọi người thi thoảng tha hồ giật tóc, vò đầu, véo tai âu yếm. Tôi viết chữ BÀI LÀM theo ông ta dạy. Để khai thác trước khi chúng biến chuyển sang mức độ khác và anh chọn cách sống, sáng tạo khác.
Cháu có định đi học nữa không nói thử bác nghe. Nó cùng tham gia giải với bạn. Chúng như những giọt luôn hiện hữu trong nhân gian mà có người biết, có người chẳng bao giờ biết.
Họ không thừa nhưng cũng không quá thiếu. Tôi tụt quần và buộc khăn tắm vào. Vì thế mà lại phải tập ở lại dần làm nhà đạo đức để điều độ.
Những phút giải lao, chờ đợi, bạn lại quan sát các cầu thủ dự bị ra sân tập nhẹ. Những đêm ôn thi như thế này thì lại có cớ thức. Dù vì chúng mà bạn bị đèo bòng, phải sống trong trạng thái chờ đợi được trả tự do.
Kẻo rốt cục chỉ là mi lo cho mình. Tôi đùa: Bác cho cháu gặp để cháu tẩn một trận can tội hớt lẻo. Sở dĩ căn phòng giữa đêm vẫn có thể nhìn được là do luồng sáng nhờ nhờ tỏa ra từ phía sau cái tivi.
Ê này tôi, cười ít thôi chứ. Rồi lại thôi, vào ảnh chắc sẽ không đẹp. Phòng hai đứa không kiếm đâu ra một cái lược.
Về sau, nàng là một cái gì đó mà tôi dựa vào, tôi kiếm tìm mỗi khi đến lớp. Không thanh minh rằng việc bạn làm dường như đơn độc nhưng bên cạnh tiếng nói của riêng mình, bạn muốn đại diện cho tiếng nói khó định hình trong lòng họ. Tất nhiên, chỉ có một số điểm tương đồng.
Nhưng dùng lí trí và nhạy cảm của ông ta để đoán mộng cho tiềm thức của người khác thì rất khó, có quá nhiều dữ kiện thuộc về một người mà người khác không nắm bắt được. Đã là hội viên thì ở cả ngày cũng được, miễn là trước mười rưỡi tối, giờ đóng cửa. Về sau, nàng là một cái gì đó mà tôi dựa vào, tôi kiếm tìm mỗi khi đến lớp.