Tôi mong nó đọc nhiều hơn nữa, khi đó nó sẽ có suy nghĩ khác về gia đình, không như cái cảm xúc của một đứa trẻ không được nhiều hồn nhiên (dù nó vẫn hay tồng ngồng thay quần áo sau khi tắm trong cái phòng đã chốt cửa có mặt tôi và ông cậu). Đơn giản vì tôi 21 tuổi và tuổi này là tuổi đến trường. Cho đến khi hàng mi nàng rủ xuống, nhà văn kéo lại tấm chăn phủ lên thân thể thủy tinh của nàng.
Những ý nghĩ va đập đập phá trong đầu đòi được chui ra. Lúc tôi khóc, dường tôi có hỏi tại sao mình khóc. Bạn cũng không thể vùng ra ngay vì với thói quen đã phá là phá tất bị nhiễm từ đời này sang đời khác, không chỉ ở Việt Nam mà của chung loài người, dễ biến bạn thành một thằng mất dạy thay vì một người tiến bộ đúng nghĩa.
Bằng chứng là vừa nghe tiếng góp phần đã hí ha hí hửng. Những hỗn mang bao trùm lấy bạn, thách thức bạn. Cái bàn nằm giữa cái cửa thông ra ngoài sân bên tay trái bạn và một cái cửa bên tay phải mà mở nó ra, đi tiếp 5 mét sẽ đến cánh cửa nhà vệ sinh, còn quẹo phải ngay thì sẽ xuống cầu thang.
Cuộc sống còn cần có tầm nhìn xa bên cạnh những hoạt động sống cũng rất sống đó. Mặc kệ? Mặc kệ làm sao được! Phải đi trình báo. Đơn giản bạn chỉ viết ra cái cảm giác và sự xoay xở với đời sống quanh bạn.
Mới đó mà tôi đã định chơi trò đấu giá. Như lòng biết ơn sự giáo dục đem lại cho họ quyền tự giáo dục. Vì thế mà cho dù tôi đấu tranh cho họ thì cuộc đấu tranh cũng có thể trở nên vô nghĩa.
Nhưng chắc mẹ biết chuyện, lại đòi dắt tôi đến nhà ông ta. Và trong những khoang tàu kia đang diễn ra những gì? Chắc là có một chủ tàu đang chửi kẻ yếm thế: Mày ngu như lợn. Và hy vọng tiếp tục gọi thế sau khi tôi bảo chả thấy thú vị gì cả không vì nó ghê tởm mà vì nó tầm thường và nhạt nhẽo.
Bạn hiểu giới hạn khả năng nhận thức của bố mẹ. Cậu ấy là người tốt. Cố tìm lí do cho có lí do chứ có khi chả có lí do gì cũng thôi thúc phải viết.
Nên bạn có thể quyết định bạn không hối hận. Nhưng mà cái câu ấy, nó kéo nước mắt ra rớm trên mi. Đối phương gật đầu nhận bàn giao những sinh linh nhỏ bé lúc nhúc còn sống sót.
Có bon chen bẩn, ác. Lải nhải cũng là chơi. Bạn không nghĩ những sự suy kiệt này do thể thao mang đến.
Và từ đó, tớ không thấy rác rơi xuống từ anh ta. Điều này những kẻ cô đơn hầu như không thể cảm nhận. Khi bị bắt bài thêm lần nữa thế này thì họ lại tiếp tục đổi chiến thuật.