Khi trở về văn phòng, anh lại tiếp tục viết lên tấm bảng trắng dòng chữ sau: - Cậu vẫn chưa nắm hết các bí quyết của nghệ thuật ủy quyền đâu. Giờ đây anh không còn băn khoăn nữa mà tập trung suy nghĩ xem mình nên bắt đầu như thế nào và nên thay đổi những gì.
Tớ nghĩ, sai lầm mà cậu đang mắc phải cũng tương tự như chuyện của tớ, đúng không? Và anh tự hỏi, liệu nghệ thuật ủy thác công việc mà anh đã có dịp học hỏi có thể được áp dụng hai chiều, tức là cả với cấp trên và cấp dưới hay không? Anh sực nhớ đến câu chuyện của Jones và Jennifer, rồi quyết định chấp nhận mạo hiểm. Chiều hôm đó, James quyết định gọi Josh vào phòng.
Trước đây, khi chỉ phải lo phần việc của mình, James luôn hoàn thành rất tốt. Anh vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng không có nhân viên nào nhận ra tầm quan trọng của vấn đề thời gian. hoàn toàn khác hẳn những cặp anh em họ bình thường khác.
Nếu không, họ tiếp tục làm rõ ý đó. - Jones này, quả thật cậu không chỉ là một người anh, một người bạn mà còn là một người thầy của tớ nữa. Sau đó, giảm dần đi.
Và vợ chồng anh cũng bắt đầu có thói quen cùng đi dạo buổi tối quanh khu phố trước giờ đi ngủ. - Khoan đã, - Jones vừa nói vừa giơ tay ra chặn lại. Họ lớn lên trong cùng một thị trấn, sống trên cùng một con đường và ở cạnh nhà nhau.
Song song đó, James cũng tự tìm ra một bảng đối chiếu giúp anh dễ dàng xác định phạm vi thẩm quyền phù hợp tùy theo mức độ quan trọng của công việc cũng như kiến thức và kinh nghiệm của người được ủy quyền. - Cậu vẫn chưa nắm hết các bí quyết của nghệ thuật ủy quyền đâu. - Jones à, vì sao ngay từ đầu cậu không nói hết luôn một thể? Nếu thế thì có phải tớ đã tránh được bao rắc rối và không phải làm phiền đến cậu nhiều lần như thế không?
- Không biết tôi đã nói với ông hay chưa nhưng thật lòng tôi rất lấy làm tiếc vì những gì mình đã gây nên. Jack tóm lược sơ qua cho James nghe về dự án rồi đưa cho anh một chồng hồ sơ và giấy tờ. - Nghe này Josh, khi giao cho cậu dự án đó, tôi đã không giới hạn thẩm quyền giải quyết công việc cho cậu.
Khi nhìn thấy nụ cười bắt đầu nở trên môi James, Jones nói: Sẵn dịp, anh còn chơi cầu lông với cô con gái mười tuổi của mình. Kể từ đó, họ được bố trí làm việc trong hai căn phòng riêng biệt nhau.
Jack, sếp của anh, gọi James lên văn phòng gặp ông. - Tớ không muốn lặp lại tình huống lần trước, vì thế tớ chọn cách nói khác. Tất cả những gì tốt nhất mà James có thể làm được lúc đó là cảm ơn Jessica và đề nghị sẽ gặp lại cô sau khi có thời gian đọc kỹ bản báo cáo.
Anh vẫn đang đi đúng đường, vấn đề là anh chỉ đi hơi chệch một tí mà thôi. Phải chi lúc đó tôi nói rõ hơn thì có lẽ cậu đã đến gặp tôi trước khi có những quyết định sai lầm đó. - Lại có rắc rối rồi cậu ạ, - James nói ngay khi bước vào phòng của Jones.