Điều đó làm tôi phần nào yên tâm. Có lần bạn tự hỏi hay bạn sợ thay đổi lịch trình sẽ đánh mất một thứ mùi gì đó quyến rũ nàng sáng tạo. Tôi muốn về nhưng lòng cảm thấy chán chường khi bố mẹ có vẻ yên tâm hơn khi thấy tôi ở đây.
Mà đã bị bác đọc vài dòng thì có lẽ không còn cơ hội làm nốt công việc còn lại. Trong đêm, không chết, không ngủ được, thật buồn. Có điều, con đường thì khác.
Trơ trọi giữa phố đông. Bỏ cha những suy nghĩ về đồng loại, thời đại vừa phải thận trọng vừa dễ bị nguyền rủa đi. Thật ra, một ngày của bạn không dài.
Bạn tự hỏi bạn có phải là người cần nhiều lạc thú hơn mức bình thường. Cậu em bắt đầu giới thiệu cho tôi chức năng các loại máy. Nếu muốn mang vào thì cho nước vào bịch nylông.
Đời sống họ không cần những sự kinh động. Không thanh minh rằng việc bạn làm dường như đơn độc nhưng bên cạnh tiếng nói của riêng mình, bạn muốn đại diện cho tiếng nói khó định hình trong lòng họ. Với cái nhìn ấy, sống trong nhà, nó cũng bất mãn chẳng kém gì tôi hồi bằng tuổi nó.
Một pho tượng im lìm. Dư luận thì ác nhiều hơn thiện. Không to tiếng, không hút thuốc, không nghiện ngập, không đàn bà, không ăn cắp vặt.
Đầu tiên định xé cuốn tiếng Pháp nhưng đó là sách mượn. Khi những ý nghĩ dông dài này chảy trong não thì bố âm thanh quấy rầy cũng chẳng nhằm nhò gì. Bởi họ đã thấy, chưa hết nhưng đã đủ thứ đồi bại của đời sống.
Nhưng mệt mỏi thì sao. Không để nàng phải đau đớn hơn nữa. Không biết bác có nhớ chuyện này không.
Biết chỉ để biết mà thôi. Tôi biết các chú bực tôi, trước thái độ của tôi lúc ấy. Mà trong giai đoạn ấy, biết bao con người vô tội và đầy tài năng đã không còn cách nào khác phải làm những tấm ván lót đường.
Sách cũ thì cũng đừng xé chứ. Em có thấy Đankô hối hận khi trái tim bị người ta dẫm nát không? Anh chẳng phải là Đankô nhưng anh tôn thờ Đankô. Chị cả đi lấy chồng để lại căn phòng.