Thế vi phạm thì sao nào? Dạ. Bạn bỏ một buổi bấm huyệt để viết. Chưa thấy anh con rể nào vốn đầy rẫy những cơn ợ hơi của đờ mẹ với như kặc trong bao tử tâm hồn bảo với bố vợ vênh váo: Họ hàng nhà anh kinh bỏ mẹ (Tướng về hưu-Nguyễn Huy Thiệp).
Mấy hôm, ngủ đến 3 giờ chiều, đêm thì thức trắng. Mãi mãi, ta chỉ là một cậu bé nhạy cảm, càng lớn càng nhạy cảm. Mang đi cảm giác lạnh lẽo của những năm cuối cấp.
Tôi dẫn ông anh ra chỗ chải đầu. Dù bạn sợ làm đau họ nhưng cuối cùng thì con người vẫn cần nhìn nhận thất bại của mình. Khi được tôn trọng như thế, còn cách nào khác là cố mà muốn sống và yêu đời sống này.
Họ cảm ơn một cách khách sáo hoặc im lặng như không có chuyện gì xảy ra. Tôi cần làm việc, làm việc chính là sự nghỉ ngơi của tôi. Nó là đầu đàn cho thế hệ sau, là cái mà các em nó nhìn vào, là trưởng chi, là đứa sẽ thay bố tôi rồi bố nó làm trách nhiệm với họ mạc.
Nàng nhủ: Chắc là vì ta quá yêu chồng. Thằng em ngồi kiểu đầy tính hiền triết từ đầu đến cuối buổi. Lại phải chơi với cái thứ dư luận cục mịch và ù ì.
Nhưng người ta bắt buộc phải nghĩ đến nó và rậm rịch hành động vì nó trước khi quá muộn. Không lại phản tự nhiên quá. Hãy kể cho anh bằng mắt thôi nhé.
Người mẹ không nhớ nhiều về những cơn thịnh nộ khi đi họp phụ huynh về, đứa con chỉ được học sinh tiên tiến hay nó được học sinh giỏi nhưng vẫn có lần nói chuyện trong lớp hoặc có môn chưa đạt yêu cầu. Tất nhiên, sau khi ông cụ chết, ông có thể tái xuất giang hồ nếu muốn. Người ta trải qua là thôi, hiếm khi đọng lại.
Hôm đó là còn được cảnh sát bảo vệ nghiêm ngặt và hầu như toàn bộ cổ động viên là người trong một nước. có một đứa bị nằm trần truồng trên sàn lạnh cho đến sáng mà chẳng đứa nào đoái hoài vì nó trơ trọi không kẻ thân thích suy ra không có tiền và thế là chỉ đến lúc nó sắp chết thì sợ hậu họa bọn mày mới chịu xúm lại Và khi mọi người đang ôn thi thì bạn đang viết và đang chết.
Ba năm đè nén nó rồi mà mình không nhớ ra mặt nó. Mẹ hỏi: Hay mẹ xin hai bác cho con về nhà nhé. Bỏ qua một số tiểu tiết, bạn thấy cái háng nhức và cái chân trái không duỗi thẳng được khiến bạn đánh mất thú vui hiếm hoi là tung tăng trên sân bóng.
Chúng thường là những việc vô danh và ít ai để ý thống kê. Để không hoảng loạn (như một con thú bị săn đuổi, nhốt vào lồng, chăm chút từng tí, cậy miệng tống thức ăn vào, muốn hót muốn gầm nhưng giờ này không phải giờ hót giờ gầm, là giờ học cho nên người) thì phải tham dự vào trò chơi này như một cuộc phiêu lưu nhỏ. Luyện trí nhớ là như vầy: Nhìn một lượt cái bàn.