Nhưng không phải không có lúc vì đời sống mà hắn phải đối diện với sự vi phạm phong cách sáng tạo; và vì sáng tạo hắn lại phải lắc lư phong cách sống. Xoạc bóng thì không dám vì dễ bị thẻ vàng thẻ đỏ, đuổi khỏi sân chơi gia đình. Hay pha một ly sữa cho anh những đêm anh thao thức bên ngòi bút.
Dù chỉ nhả ra từng tí, từng tí một cho một người nhiều thụ động. Chúng ta hãy đi tiếp với mệnh đề tôi là thiên tài và phân ra các khả năng dẫn đến việc tôi không hề có một xu nhuận bút dù tôi có gửi tác phẩm độ hơn chục lần đến vài tờ báo có mục văn nghệ và (tự) đăng hàng trăm bài trên các diễn đàn liên mạng. Đã có luật cấm này cấm nọ mà ngày ngày đêm đêm chúng cứ ngang nhiên gào rống vào cấu xé những bộ óc đã mệt mỏi và dần suy kiệt, của cả chính những người lái xe.
Tại sao hôm nay cháu không đi học? Cháu mệt ạ. Ai có thể giữ được tuổi trẻ nếu bản thân họ không tự giữ mình. Khi những điều dạng như thế được viết ra, điều bạn ngại nhất là những kẻ bệnh hoạn ngu xuẩn không hiểu vô tình đọc được sẽ bắt chước.
Híc, đã hai năm rồi, ta vẫn là một thằng nội trợ tồi. Còn cái ác thường không trải qua cái thiện, thường ngộ nhận là trải qua nhưng không hề. Tôi đã viết cái truyện Mất và tôi cũng tính hoài đến những chuyện như thế này, chẳng bất ngờ nếu xảy ra.
Chị cả bị công việc và đời sống làm cho bớt đi phần nhân hậu, chị út có một tinh thần nhân ái dường vững mạnh hơn. Nơi ấy có bác trai, bác gái và bố mẹ tôi. Chưa thể biết ai biểu trưng cho Loài Người
Bác bảo: Bạn chị con học cùng khối với con, nó lại có con bạn thân học cùng lớp con. Rất tiếc, tôi ạ, biết đâu tôi là một độc giả tồi. Này thì… những giọt lệ bay trong lòng vắng-hoa sữa vỡ vương hương đăng đắng…
Những năm tháng cấp III chuyển sang lớp Văn ngồi như một thứ tượng gỗ trong giờ học và cả giờ nghỉ. Rồi họ sẽ đến lúc nhận ra, với trí thông minh của mình rằng, một tài năng quá ích kỷ và kiêu hãnh sẽ mãi mãi cô đơn. Thất vọng vì không có một người để khâm phục vì sự chín chắn, nhân hậu và thông thái của tuổi tác.
Đúng mà cũng không đúng. Rồi lại ngồi trên ghế đá viết tiếp. Và thế là đời sống lãng phí.
Thấy rõ bi hài kịch của con người khi luôn đầy khiếm khuyết mà lại luôn đòi hỏi sự hoàn hảo ở người khác, hoặc tự đòi hỏi sự hoàn hảo của mình trong đơn độc. Nhưng lại ý nói về sự bỏ học để theo con đường mình chọn của tôi. Dù nhiều khi cần viết và cần viết cho chúng trở nên hay nhưng bây giờ tôi đang trong sở thú.
Chỉ là một thứ nhân vật làng nhàng cho dễ mào đầu. Tiếng máy của mình đã tắt. Nó dễ là một cú sốc nếu không chuẩn bị kỹ.