Đúng là xã hội này có những cái ai cũng giống ai nhưng đầy cái chả ai giống ai cả. Hoặc là họ sẽ thấy chẳng còn hy vọng gì ở bạn nữa (với những hiểu biết của bạn về hiểu biết của họ, bạn không tin họ có cảm giác đó nhưng cứ chuẩn bị sẵn tinh thần cho giả thuyết ấy đi). Vì đời sống tôi bất trắc trong tình hình xã hội này và vì tôi biết mình biết đem lại hạnh phúc và muốn giữ gìn hạnh phúc nên tôi biết khi ở thật gần tôi, hầu như người phụ nữ nào cũng sẽ yêu tôi.
Nghĩ: Thế chắc là mình đoán cũng đúng. Và với trí tuệ cùng được mở mang, biết đâu có thể hiểu nhau hơn. Trẻ con hay người lớn.
Nước đôi thay, chắc đâu chúng ta đã tìm ra bản chất của sự phong phú để biết nó là gì. Bác bảo: Bao giờ có cái bằng, lấy vợ thì bác mới cho về. Để trẻ con bớt dần phải khóc.
Có thể leo lên băng ghế cao hơn để nằm nhưng nóng hơn. Hóa ra cái ánh sáng sau tivi là cái đèn ăcqui đang nạp điện. Con gái cả sắp lấy chồng, con gái út mổ ruột thừa còn nằm viện, chuẩn bị hàng bán ngày 20-11… Lại còn thằng cháu ngỗ ngược quỉ quái đội lốt trẻ em mắc những bệnh vô phương cứu chữa vì có phải bệnh đâu.
Và có cái bon chen được nhìn thấy và không được nhìn thấy. Hay là tôi cứ viết thế này? Kể chuyện thôi. Có lẽ nếu có vé tháng tôi đã mua.
Thôi được, bạn chấp nhận chung sống với nó như chung sống với những cơn đau. Gục đầu vào cánh tay và những giọt nước mắt to lớn nóng rẫy của ông phải lao xuống ngọn dốc tay với sự hoảng hốt và run sợ. Ông sợ đó sẽ là những ánh hào quang rực rỡ cuối cùng.
Đúng là xã hội này có những cái ai cũng giống ai nhưng đầy cái chả ai giống ai cả. Một giọt rơi xuống sách. Sao lại xé sách hở con.
Các em nhỏ nếu lỡ đọc thì không nên tự hào vì mình biết ngoáy mũi như tôi. Không, tôi không cần biết. Bật dậy ngay là tỉnh thôi.
Ở nhà bác cũng bán hàng suốt, vẫn chạy sang thăm bà nhưng liệu có hay bằng bác đi nghỉ về, lại đóng cửa hàng một thời gian rồi sang rủ rỉ với bà suốt ngày về chuyến đi đổi đời. Câu chuyện bạn đang kể là một câu chuyện khá kỳ lạ. Sau hai tuần đó, cảm giác khi ngồi phòng giấy mà không có chuyên môn qua đi.
Ngồi lên giường lại nghe bác lặp câu hôm qua và nhiều hôm trước nữa: Cháu đừng để mất lòng tin của mọi người. Mẹ ghé sát vào tôi, hỏi: Dỗi mẹ à? Tôi nhớ có một lần cho mẹ xem thơ của mình trên mạng. Rồi ông lại bảo: Thôi.