NHỮNG KHÁCH MỜI THÚ VỊ NHẤT VÀ CHÁN NHẤT CỦA TÔI, VÀ LÝ DO VÌ SAO Thoạt nghe có vẻ bình thường, nhưng hãy thử nghĩ xem chúng ta đã từng tham dự bao nhiêu cuộc họp khai mạc trễ? Cho dù chỉ chậm hơn so với thời gian dự kiến năm phút hay mười phút thì vẫn cứ là trễ. Lên sân khấu đi nào! Anh muốn nói gì, muốn làm gì cũng được.
Trừ khi sai lầm quá khủng khiếp không thể tha thứ được, hoặc ông chủ của bạn là người quá cố chấp. Việc làm quen hay hỏi chuyện đều ưu tiên cho nam giới. Bây giờ mới tháng giêng! Tôi đồng ý.
Tôi không phải lo gì cả. Các bậc cha mẹ quan niệm rằng con gái của họ không được phép gọi cho bọn con trai mà phải đợi phe kia gọi trước mới phải đạo. Quyền bình đẳng không phân biệt chủng tộc cũng ngày càng mang giá trị rộng lớn.
Nếu không thích thì tốt nhất đừng đi. Nhưng tôi chỉ hỏi điều này sau khi đã trò chuyện ăn ý với anh. Đừng kể dài dòng về tiểu sử của bạn, bởi họ đã biết những cái ấy trong hồ sơ mà họ vừa mới đọc.
Thật đáng tiếc! Điều này chấm hết đề tài của bạn, và có thể chấm hết luôn cuộc trò chuyện. Nhiều diễn giả khi thuyết trình với một văn bản hoàn chỉnh vẫn gạch dưới những điểm mà họ muốn nhấn mạnh. Nếu một ngày nào đó bạn ở vào vị trí của tôi và nói trước một lễ tang, hãy nhớ đi nhớ lại rằng người ta đến đó không phải để nghe bạn nói.
Thế là âm thanh êm dịu do tôi tạo ra chiếm vị trí độc quyền. Tất cả chúng tôi khi đón nhận tin anh qua đời đều bị sốc mạnh. Giờ đây ta cũng phải biết rằng nó đã kết thúc.
Đừng chê bai, hạ thấp người khác. Bài nói của bạn ngốn bao nhiêu thời gian? Chỗ nào cần lên giọng? Chỗ nào cần xuống giọng? Lúc bắt đầu có cuốn hút và khi kết thúc có khái quát lại vấn đề không? Sơ sài hay sâu sắc? Bạn đã thật sự cảm thấy tự nhiên và thoải mái khi nói hay chưa? Nếu cần hãy tập nói trước với người thân của bạn và nhờ họ góp ý. Sergio Franchi là ca sĩ.
Khán giả biết tôi cũng như họ, tôi đâu có biết phần cuối của bản tin kia là gì. Nhưng thật ra đó cũng không phải là một bài diễn văn. Sau đó là lời giới thiệu làm tôi muốn thót tim: Và bây giờ, người sẽ nói về tương lai của thương thuyền nước Mỹ, xin trân trọng giới thiệu, Larry King!
Boom-Boom chào đón tôi với một nụ cười lớn hết cỡ: Chúng tôi rất vui sướng khi thấy anh đến! Đôi mắt xanh của Stevenson nhấp nháy. Trong tình huống này, vẫn nên giữ một thái độ hoàn toàn cởi mở và bình tĩnh.
Và Joe đã trả lời hết sức chân thật, khiến mọi người đều bất ngờ. Tôi thích họ là chính họ, tự do suy nghĩ và tự do bàn luận. Tôi sẽ được làm việc giống như Arthur Godfrey, phát thanh viên nổi tiếng của đài CBS lúc bấy giờ.