Lại có một câu chuyện lịch sử: Tướng quốc nước Tề là Yến Tử sắp đi sứ nước Sở. Cần phải lưu ý khi giao tiếp với người lạ không nên tranh chấp, không nên bàn luận sở trưởng sở đoản của người mà hai bên đều quen biết, càng không nên xoi mói moi móc đời tư của kẻ thứ ba, cần phải có mức độ. Nếu như có người nói với ta rằng sau lưng ta có người nào đó nói tốt ta, vậy ta có phấn khởi không? Những lời tán tụng đó nếu nói trước mặt tá có khi khiến ta nghĩ là giả tạo, ngờ rằng không phải thành tâm.
Nếu cứ sa đà tán tụng mà không kịp thời vào đề việc chính thì không có ý nghĩa gì. Khi Lý Thắng nói chuyện với ông, ông cố ý thở hổn hển, nói không nên lời. Hai bà đều gật đầu tán thành.
Có một số nghị viên bộc lộ vẻ hung ác mà hàng ngày không hề biểu lộ, nổi giận rũ áo ra đi. Nhưng nếu anh không bộc lộ tài ba thì vĩnh viễn không được trọng dụng. Khoa trương ý đồ to lớn tương lai tốt đẹp của anh.
Có người cho quảng cáo này tương đối thực tế, không khoa trương. " nói xong ông vất mũ sang một bên. Còn thị ý thì tương đối khó hơn, có mục đích làm cho đối phương tin tưởng cái anh hư nghĩ ra.
Nhờ vậy sẽ tránh khỏi khinh suất tin người. Nếu đối phương nói: "ôi! Khổ sở quá nhỉ!" hay "Không hề gì, người có tài năng tất vất vả", tất nhiên mặt họ rạng rỡ và giả vờ khiêm tốn nói: “ Ờ mệnh khổ mà", đầu lưỡi oán thán, trong lòng trái lại như mở cờ. Người khôn trăm khôn có một dại, người ngu trăm ngu có một khôn”, khi anh phát hiện quyết nghị có vấn đề mà nếu thi hành theo đó tất sinh sự cố thì nên dũng cảm nêu lên.
Thái độ chấp nhận của anh hay hơn thái độ nghi ngờ của người khác. Nói chuyện có nguyên tắc chung là "Thiểu giao bất khả thấm ngôn (tình cảm nông cạn chớ nói lời sâu đậm). cũng sập hầm bèn cố nhịn không lộ ra mặt.
Một học sinh tranh luận với thầy chủ nhiệm về vấn đề học sinh nam có thể đến phòng học sinh nữ nói chuyện phiếm hay không? Thầy chủ nhiệm kiên quyết cho là không được. Như vậy chỉ còn hai người này qua vòng hai. Mai Lan Phương và mọi người chưa hiểu ý của ông.
Như vậy là đã giữ lại mảnh đất trống sau này có thể xoay chuyển được. Triệu Hiếu Thành Vương không có gì khác để ban thưởng, lại dùng chén ngọc này ban rượu cho tướng sĩ Tướng sĩ được dùng chén ngọc này uống rượu đều rất sung sướng. Điển hình nhất là Tào Tháo thời Tam Quốc.
Tang lễ Tưởng Giới Thạch đã kết thúc, Tống Mỹ Linh chuẩn bị sang Mỹ cư trú. Ông tâu với Tống Cao Tông rằng: "Trước đây quốc gia đại sự không có ai đưa ra được chủ trương gì tốt. Bình mới đựng rượu cũ thì có nhiều cách đựng, nhưng then chốt là ở một chữ khéo.
Rõ ràng xem người bằng áo là thiếu giáo dục song người lại, không chú ý ăn mặc phải chăng là thiếu tôn trọng người khác . Bọn quân hầu của phủ quân cười ngặt nghẽo. Chớ có tin vào đường mật của họ, đó là mồi câu, là viên đạn bọc đường, cần phải đặc biệt thận trọng.