Mùa này ai cũng trốn cảnh nhà quê, dễ gì cho người khác mướn được? Các nhà triệu phú của ta sở dĩ bỏ tiền ra cho Đề đốc Byrd thám hiểm Nam Cực vì Đề đốc hứa sẽ lấy tên của họ đặt tên cho những ngọn núi quanh năm tuyết phủ ở miền ấy. Những người bán hàng biết rõ điều đó và ta phải bắt chước họ.
Đức Thích Ca nói: "Oán không bao giờ diệt được oán; chỉ có tình thương mới diệt nó được thôi". Viết như vậy mà đòi làm cho người ta muốn lại chơi với mình! Người học trò đó chỉ nói tới mình thôi, không hề có một lời khuyến khích bạn. Ông có thói quen mỗi ngày đi dạo qua hết các gian hàng của ông.
Chỉ một sự hăm hở tự nhiên lại hôn cha trước khi đi ngủ, đủ chứng điều đó. Từ đó chẳng những ông không dung dễ dãi với mọi người. Thôi, cha con mình quên hết những chuyện khác đi.
Bà ưa xa hoa, ông thì ghét. Ông Seltz chép hết những điều họ yêu cầu và những điều họ cam kết trên một tấm bảng đen và ông chuẩn y hết những điều họ ước vọng. Rồi có lẽ bạn muốn hấp tấp coi tiếp ngay chương sau.
Và mọi sự được vừa ý thiệt. Thất vọng, người bán xe lại hỏi ý những bạn theo học lớp giảng của tôi. Thành thật gắng sức xét theo quan điểm của người.
Tại sao vậy? Tại ta được tự đắc rằng đã thành thật và can đảm tự thú. Thường thường bà chạy lại nhà một bà chị để phàn nàn về chồng, trút hết tâm sự, khóc la, đe dọa. Nếu cuốn sách này chỉ giúp bạn được mỗi một điều là làm tăng năng lực hiểu thấu quan điểm của người khác mà không quên quan điểm của bạn, trong bất cứ trường hợp nào, phải, nếu cuốn này chỉ giúp bạn được bấy nhiêu thôi, thì nó cũng đã đánh dấu một quãng đường đầy ý nghĩa trong cuộc đời làm ăn của bạn rồi.
Ông có muốn nói gì thì nói mau đi rồi ra. Làm sao bây giờ? Tôi không dám khoe rằng tôi giỏi hơn Socrate; cho nên tôi đã chừa, không dám chê ai là lầm nữa. Chương bốn - Bạn muốn thành một người nói chuyện có duyên không? Dễ lắm
Phương pháp đó gợi lòng ngờ vực của người ta và có lẽ người ta còn khinh bỉ nữa. "Khuyến khích họ, tức thì lỗi lầm gì cũng dễ sửa, việc khó khăn gì cũng dễ làm". Và bây giờ, tôi xin dặn bạn điều này.
Cuống họng tôi như cái bàn nạo dừa. Chàng giãi bày tâm sự với tôi như vậy. Đứa nhỏ khóc, la, chạy về mách má.
Mà nếu Bryan đi, tên tuổi của ông mà ai cũng biết, đủ làm cho người ta chú ý tới và tự hỏi ông tới với mục đích chi đây. Một hôm gặp Pullman, ông chào: "Chào ông Pullman, ông có tin rằng hai đứa mình đều điên hết không?". Trong 30 năm, ông là lẽ sống độc nhất của bà.