Và người ta thường gọi những vẻ đẹp của sáng tạo, của tài hoa là nghệ thuật: Nghệ sỹ sân cỏ, nghệ sỹ ẩm thực… Và hắn không muốn chỉ dừng lại ở một vài mặt nghệ thuật của chữ nghĩa. Sự đố kị lộ liễu này thực ra dễ là biểu hiện của vô đạo đức và bất hiện sinh. Còn giờ thì cựa quậy được, thậm chí, đứng dậy nhảy nhót chắc cũng được.
Cái câu ấy bật ra trong đầu khi tôi đã rời chỗ cô ta chừng 200 mét tính theo đường chim bay. Nhưng bạn biết, sẽ có tiếng chuông điện thoại, tiếng chuông cửa. Tay không nhấn mạnh chăng? Thử viết nắn nót xem nào.
Và xã hội nó đâm ra thế này. Là khờ khạo, nông nổi; là chín chắn, thâm sâu. Tôi kém nhất khoản này.
Và bản thân những người cùng tầng lớp làm khổ nhau. Cô gái bảo: Không. Thả thơ ra để nó bị bọn vô học cho ăn một cái tát.
Không rõ là sự thờ ơ của kẻ thấu suốt; hay lòng đố kị ngầm ngầm không tự nhận thức được của con ngài không đủ sức thoát ra khỏi kén trước đàn bướm tung tăng. Biết đâu anh kịp bám rễ trong lòng độc giả trước khi bị phi độc giả nhổ cỏ dễ dàng lúc chẳng ai biết anh là ai mà đã dám khoe tài. Ta không thích nổi cáu.
Lúc đó, liệu nó đã đủ thông minh để hiểu chưa? Liệu những năm tháng anh em, tôi đã tạo được trong nó một lòng tin về tính quân tử của mình? Khi mà tôi luôn bị hiểu lầm. Và cũng không làm ấm lòng những đứa trẻ ngoan. Lúc đó tôi không có nhà.
Những người quanh ta quên rằng đời sống cần có những sự chuyên môn hoá. Và càng ngày càng thấy bớt dằn vặt nếu ra đi vì bạn đã nỗ lực chịu đựng trong một khoảng nào đó và ra đi là để sống cho nó có ý nghĩa hơn. Thi đại học nhiều người giỏi vẫn trượt thẳng cẳng con ạ.
Từ đó, những lối mòn suy nghĩ và hành động dần hình thành. Ta là tất cả không, tất cả là tất cả không, mình tất cả ngộ mà tất cả không ngộ cũng là chơi. Vài câu đùa nữa, và những người mới nhìn bạn với ánh mắt trìu mến như những người cũ đã từng nhìn.
Chính vì tôi chưa có kinh nghiệm về phản ứng của người Việt trước đùa và thật nên gặp phải những điều không theo dự kiến khi đưa cuốn sách của mình cho những người thân đọc. Làm thế nào đây? Làm thế nào để bác ta tin? Phải hoảng hốt, phải vờ tái mét, phải vờ run rẩy, khóc lóc, thở than, căm phẫn, bất bình, độc địa. Và cũng là kẻ thù của những kẻ muốn duy trì chúng để trục lợi hoặc ngu si hưởng thái bình.
Mà chắc gì bác đã biết được chuyện gian dối của bạn. Kẻo rốt cục chỉ là mi lo cho mình. Rồi vừa nói bác vừa lấy thuốc.