Bạn không thể tìm thấy bản thân bằng cách tiến sâu vào quá khứ. Ở một mức độ, tôi muốn bạn chú ý đến cái giả lập ở nội tâm bạn. Cái quầng đau khổ của họ muốn được phản hồi chứ không muốn được thấu hiểu.
Trong chừng mực nào đó, lúc ấy bạn không cần đến thế giới này nữa. Tuy việc làm của cả nhóm là vô giá, nhưng vẫn chưa đủ, và bạn không cần phải lệ thuộc vào nó. chúng tôi không biết họ muốn cái gì.
Xã hội bị thống trị bởi nam giới, và nữ giới phụ thuộc vào nam giới. Về điểm này, sẽ chẳng còn mảy may nghi ngờ gì nữa nếu như bạn chịu khó tìm hiểu các biểu hiện tập thể của nó. Sẽ không có “căn phòng nào nếu không có nó.
Đây là tâm điểm mà toàn bộ thiền định nhắm đến. Nhưng đừng phế bỏ nó hay đánh giá thấp hiệu quả của nó, bởi vì nó vẫn còn hiệu nghiệm. Bạn sẽ cảm thấy như thể mọi tế bào đang trở nên sống động hơn, và nếu bạn là người có óc tưởng tượng mạnh mẽ, bạn có thể thấy hình ảnh cơ thể mình đang phát sáng.
Một khi đã hiểu rõ vận hành sai lệch căn bản của nó rồi, thì thực sự không còn gì nhiều để bạn phải học hỏi hay tìm hiểu nữa. Không có hành động tích cực chân chính nào có thể phát sinh từ trạng thái ý thức không vâng phục. Bao lâu tôi còn là tâm trí của tôi, thì bấy lâu tôi vẫn là các dục vọng ấy, các nhu cầu, các ham muốn, các ràng buộc, cùng các sự ghét bỏ ấy, và ngoài chúng không có “tôi” ngoại trừ một điểm: chúng đơn thuần chỉ là một khả năng, một tiềm năng không được thỏa mãn, một hạt giống chưa đâm chồi.
Tất cả những giáo lý ấy là các tấm biển chỉ đường quay trở về Nguồn Cội. Nếu bạn có quyền chọn lựa, hay nhận thấy mình đang thực sự chọn lựa, vậy bạn sẽ chọn lấy đau khổ hay niềm vui, chọn dễ chịu hay khó chịu, chọn thanh thản hay xung đột? Phải chăng bạn sẽ chọn một ý nghĩ hay tình cảm khả dĩ tách rời bạn khỏi trạng thái hạnh phúc tự nhiên của bạn, tách rời khỏi niềm vui sống bên trong? Mọi cảm giác như thế tôi đều gọi là tiêu cực, đơn giản có nghĩa là tệ hại. Cái chết sẽ tước đoạt tất cả mọi thứ không phải là bạn.
Tư duy là món quà quí giá nhất mà chúng ta nhận được. Một vài cái quầng thậm chí còn thôi thúc chủ nhân của chúng phải tự sát. Và bởi vì mọi hình tướng đều vô cùng bất ổn định, họ sống trong sợ hãi.
Khi tiến vào cảm nhận ấy, bạn hãy đề cao cảnh giác. Nhưng ngay như vậy cũng nằm trong cuộc chơi thần thánh lila của đấng Phạm Thiên mà thôi. Tin tốt lành là bạn có thể giải phóng bản thân thoát khỏi tâm trí của bạn.
Biết rằng cái đang là không thể không xảy ra – bởi vì nó vốn đã hiện hữu – thì bạn hoặc vâng phục hoặc không vâng phục cái đang là ấy. Mọi người đều hướng chú ý đến các vật thể trong không gian, nhưng mấy ai chú ý đến chính cái không gian ấy? Mặc dù một hình ảnh như thế có thể nhất thời có lợi cho bạn, nhưng bạn hãy cứ tập trung chú ý vào cảm giác chứ đừng chia sẻ cho bất kỳ hình ảnh nào.
Có lẽ thay đổi cách thức thực hiện là đủ rồi. nhưng hãy coi chừng: Cái Tôi bất hạnh giả tạo căn cứ vào sự đồng hóa với tâm trí vốn sống nhờ thời gian. không tình trạng mê muội nào, không tâm lý tiêu cực nào, không bất hòa nào, hay không bạo lực nào có thể xâm nhập và tồn tại được trong trường năng lượng đó, giống như bóng tối không thể tồn tại được khi có sự hiện diện của ánh sáng.