Ông nội tôi, 80 tuổi, ngày xưa mệnh danh là Từ Hải Hà Đông đến giờ vẫn luôn trung thực, khẳng khái đã nói câu: Thì cái thời này nó thế, phải biết lựa. Hoá ra là chị út phải vào viện mổ ruột thừa. Phù, còn bạn, bạn đang viết từ nãy đến giờ.
Đấu tranh cũng là hiện sinh, tớ thích thế. Ông nội tôi, 80 tuổi, ngày xưa mệnh danh là Từ Hải Hà Đông đến giờ vẫn luôn trung thực, khẳng khái đã nói câu: Thì cái thời này nó thế, phải biết lựa. Họ muốn và ép tôi sống theo cách của họ.
Nhưng sau nhiều năm, bạn sẽ bắt đầu chán sự phân vân đó vì dù phân vân hay không, bạn cũng đã viết rồi. Hắn không coi cái vẻ hư vô là thấu suốt. Việc lựa chọn lăng xê và cộng tác làm ăn với tôi sẽ đem lại cho họ không ít màu mỡ sau này.
Nhưng những tầng đất sâu mới được khai phá sẽ đem lại hưng phấn. Em sẽ lo cho số phận con Dã Tràng mà em cho mình quyền định đoạt. Tại sao lại phải có cảm giác anh đang sến? Đôi lúc cũng cần thay đổi trạng thái như vậy giữa cuộc sống đầy cục cằn này.
Như một chương trình diệt virus được cài đặt vận hành theo định kỳ. Dù có thể biện minh rằng anh xứng đáng với nó, rằng xã hội mà ai cũng sợ tiêu tiền lớn như anh thì kinh tế đi xuống trầm trọng, rằng anh tiêu như khi cần anh vẫn có thể chia sẻ… Chia sẻ? Có hôm bực, mẹ bảo Thấy con viết về chia sẻ mà chẳng thấy con chia sẻ việc nhà gì cả. Có bon chen bẩn, ác.
Khi bạn rời bàn, bỏ bút. Hay là tôi cứ viết thế này? Kể chuyện thôi. Nhưng bạn không có nhiều cơ hội tự do như thế.
Đến lượt máy treo ngược người. Trớ trêu thay, dù trí nhớ của bạn độ này có khá khẩm hơn thì cũng khó lòng nhớ lại được nhiều về cái giấc mơ thú vị chết tiệt kia. - Vì ông không còn sự lựa chọn nào khác.
Nó cũng như bao người cần một điểm tựa để xoa dịu. Ông nội tôi, 80 tuổi, ngày xưa mệnh danh là Từ Hải Hà Đông đến giờ vẫn luôn trung thực, khẳng khái đã nói câu: Thì cái thời này nó thế, phải biết lựa. Nhường nhau nhiều khi chẳng ai được ăn.
Hết màn chào hỏi, bắt đầu cuộc hỏi cung ngọt ngào. Gọi chung là hy sinh cũng không đúng mà là làm ăn cũng sai. Như một mặt bằng chung để chúng ta không lấy đó làm xấu hổ hay dằn vặt.
Các anh chị chưa bao giờ dám thế. Trong lúc thần kinh chập choạng, làm đến thế này cũng chưa biết làm thế nào hơn được, tội gì không cho mình chút nhàn tản lấy lại sức. Tôi mở cuốn sách tiếng Pháp của thằng bạn cho mượn ra.