Và luôn là một cô thủ thư đầy trách nhiệm, lưu giữ và sắp xếp khá ngăn nắp những gì mà bạn cứ tưởng bạn đã quên béng và bị xóa sạch mất rồi. Đơn giản, độ này đêm ít ra ngoài. Có điều, bố và ông không hiểu là con hiểu thế.
Nhưng mà cũng thấy có một niềm tin để hôm sau cắp cặp đến làm. Đa phần chúng ta đều làm thế và coi đó là sự vô lí bình thường của đời sống. Và cả sự hoang mang rằng mình ngộ nhận.
Sau đây là một số dữ kiện. Ngheo! Ngheo! Họ đang gọi con mèo, dưới tầng. Qua bao nhiêu mệt mỏi, đây là lúc để nghỉ ngơi.
Tại sao tôi cứ phải cố đấm ăn xôi ra rả về cái thiện như vậy nhỉ? Tôi có chứa nó ăm ắp trong lòng đâu. Nàng muốn nói với ta vì biết ta yêu giọng nói của nàng. Ông anh bảo không khí mờ ảo nhỉ, như sương mù, khó thở hơn bên kia.
Không phải là rứt tung. Không hiểu sao ông ta phán ngon ơ như vậy. Tôi cũng chấp nhận thế, mặc dù, với tôi, cái xe ấy vứt đi cũng được.
Ngày hôm qua cháu không học gì cả. Nên có thể thấy phần lớn loài người chưa có được đồng thời hai yếu tố nghị lực và tài năng để chơi kiểu bon chen được gọi là cạnh tranh lành mạnh đó. Tôi muốn ông giết chết ông cụ nhà tôi.
Tôi tự hỏi sự im lặng này sẽ đi đến đâu. Cháu phải sống cho ông, cho các cô chú, anh chị và rất nhiều người khác nữa… Tôi là nghệ sỹ Amatơ thì cũng bị liệt vào dạng thằng hâm, thằng mất trí, thằng bố láo mà thôi.
Người bảo đời là bể khổ. Thằng em ngồi kiểu đầy tính hiền triết từ đầu đến cuối buổi. Mẹ: Mẹ gọi điện sang nhà bạn con, nó cũng không biết con đi đâu.
Hoặc những việc bùng nổ sự bất mãn hơn thế. Mấy người trước mặt bọn tớ đứng vì những người trước họ cũng đứng cả lên. Ba năm! Vậy mà anh không nhớ nổi cái số xe.
Độ này, bố hay nhường. - Ông đã cố tình cưỡng lại những cám dỗ tôi đưa ra. Trí tưởng tượng của bạn vẫn va phải những bức tường lửa của đạo đức hay gì gì đó trong chính bạn.