Trong khi cậu học trò đọc bài ngụ ngôn đó tại một nơi rất xa làng cậu ở, thì tại tỉnh Boston mà hồi đó tôi không có hy vọng gì đi tới được, xảy ra một chuyện chứng minh chân lý dạy trong bài ấy. Than ôi! Hạng trung nhân không hành động như vậy. Tại sao? Tại người viết đã xin người nhận bạn cho một ân huệ nhỏ, mà như vậy tất nhiên người nhận thư tự thấy mình quan trọng lắm.
Thiệt là một cuộc đâm chém vô lý và vô ích. ở sở về, cha rình con ở ngoài đường. Anh không có lỗi chi hết.
Cho nên một ký sự đẹp nhất trong lịch sử là hồi Đại tướng Lee, trong cuộc Nam Bắc chiến tranh, tự nhận lỗi vì ông mà đạo kỵ binh của tướng Pickett phải thất bại trong cuộc tấn công tại Gettysburg. Khi kíp làm đêm tới, thấy con số, họ hỏi nghĩa gì vậy. Tôi biết một người đã làm giám đốc một công ty bảo hiểm lớn từ 15 năm rồi.
và tôi gõ cửa, tươi tỉnh như đóa hoa. Tôi tự nhủ: "Ráng làm vui cho anh chàng này một chút, làm cho y nở một nụ cười. Chaliapine thở dài nói: "Ông ráng đợi chút nữa trở lại coi.
Mỗi tuần kiểm điểm những tấn tới hoặc những sai lầm của bạn. Người đó ghét ông tới nỗi đã có lần công kích ông trước công chúng trong một bài diễn văn. Sứ giả bình tĩnh nghe ông tướng quạu đó, để mặc ông tuôn ra những lời cay đắng ra cho hả lòng, và chỉ gật đầu tán thành và "mô phật".
Tôi không biết đánh! Không biết chút chi hết. Đợi mà làm gì? Câu chuyện người ta kể đâu có thú vị hay ho bằng câu chuyện bạn sắp kể ra? Tại sao mất thì giờ nghe chuyện con gà con kê đó? Mạnh bạo đi, cắt ngang câu người ta nói đi. 3- Xin nhớ rằng người ta cho cái tên của người ta là một âm thanh êm đềm nhất, quan trọng nhất trong các âm thanh.
Về nhà bận ít bữa ông bực mình vì thấy màu áo thôi ra và làm đen cổ áo sơ-mi. Tôi không nói chuyện tôi cho người khác nghe nữa và ráng hiểu những nỗi lòng của người khác. Những cái chúng ta muốn là: 1- Sức khỏe và sanh mạng 2- Ăn 3- Ngủ 4- Tiền của 5- Để tiếng lại đời sau 6- Thỏa nhục dục 7- Con cái chúng ta được mọi sự đầy đủ 8- Được người khác coi ta là quan trọng.
Người ta bán cả ở đầu đường. Vô hy vọng! Ông Webb nói: - Mặc dầu vậy, ta cứ thử xem. Rồi thì sẽ cho bà ta một bài học đích đáng.
Những thư viện, viện bảo tàng sở dĩ sưu tập được nhiều sách, đồ quý là nhờ những phú gia biếu đồ hoặc quyên tiền và lưu danh lại sau này. Chú hiến binh đó chỉ là một người như những người khác; muốn tỏ cho người ta thấy sự quan trọng của mình. Tôi gởi hầu ông bức thư này với mục đích duy nhất là muốn làm vừa lòng ông hơn trước.
Thành ra anh thợ máy không phải là một nhân viên hạ cấp, mà ai cũng có quyền sai bảo nữa, anh nay đã nghiễm nhiên là một viên chỉ huy rồi. Những lời điên rồ hợm hĩnh và vụng dại đó, ông tuyên bố giữa công chúng, trong khi ông qua thăm Anh hoàng; ông lại cho phép tờ báo Anh Daily Telegraph công bố lên mặt báo nữa. Tôi tính thử làm càn một lần nữa xem sao.