Ông anh họ thiu thiu ngủ bên trái. Vừa ngó thấy một người ngủ trên ghế đá. Có lí do cũng không khóc.
Bạn bị di truyền nhiều thói quen nhìn nhận lệch lạc, và bản thân tự tái sản xuất nó trong xu thế của môi trường mình sống nhiều đến nỗi còn lâu mới thoát ra được. Chắc bác chưa chữa cho thi sỹ bao giờ. Tôi không định đánh giá con người qua hành động ấy.
Chúng tôi đi tiếp đến 2 phòng xông hơi khô ướt và 2 bể sục nóng lạnh. Những cái đó có quên đâu mà phải nhớ. Mà cuộc sống thì không thiếu những điều tươi đẹp để tận hưởng.
Đã là hội viên thì ở cả ngày cũng được, miễn là trước mười rưỡi tối, giờ đóng cửa. Nhưng họ lại cho đó là một ảo tưởng trong cái xã hội này. Nhưng chuyện sẽ hay đấy, đâu chỉ có dở òm như đoạn vớ vẩn này.
Nói thì hay mà làm thì rất dở. Có lẽ cũng không dám gần quá vì sợ bị hút vào rồi thì không dứt ra nổi. Tôi nghĩ đến Tần Thủy Hoàng đốt sách.
Nhưng ở đây các bác sẽ giúp cháu trở lại nhịp sinh hoạt bình thường mà tự cháu phá vỡ. Ngọn lửa bén rễ rất nhanh. Mà không xuyên sang tai bên kia.
Sức khoẻ yếu thì học thêm tại chức tiếng Trung với cả phấn đấu vào Đảng vội làm gì. Ví dụ như: Ông không để râu, bác không để râu, cháu lại để râu, như thế là vô lễ, như thế là không được, phải… (Hì, câu này và nhiều câu khác làm bác gái cũng bắt chước). Quả là tôi không muốn viết mấy về những cái này khi nó khô khan.
Tôi phải viết dù chú đầy sức mạnh, lại là công an. Danh tiếng ta cũng đã có một tí tẹo. Mưa dầm thấm lâu, với lại cộng cả bệnh đau của tôi, mẹ bớt nặng lời.
Nó mất hay không mất là may đây? Dăm giọt loang lổ ở khoảng đất trống mình lầm là của mình kia thuộc về giấc mơ của ai? Họ lại đang chu du với nó hay tẹo nữa có người khóc òa lên vì mất nó? Nàng muốn nói với ta vì biết ta yêu giọng nói của nàng. Một hôm, cô lớp trưởng thông minh và năng động và cao lớn (luôn xếp thứ nhất, trên tôi một hoặc hai bậc, trong các kỳ thi học sinh giỏi tiếng Anh của trường) hỏi tôi: Sao ấy buồn thế? Tôi đáp: Buồn ngủ.
Ngôi nhà nào cũng mở cửa để bán một cái gì đó. Người ngoài chỉ tin, thờ ơ hoặc chế giễu. Và như thế, theo luật nào đó của cộng đồng xung quanh bạn, bạn phải tự lãnh trách nhiệm và đừng kêu ca phàn nàn.