Tôi sợ cảm giác yên bình lấp đi những sâu cay cần có. Là thích cái gì thì làm cái đấy. Và bạn có quyền viết cái bạn viết.
Mạch sáng tạo và khao khát đến với nó không chảy rần rật trong hắn. Đợt viết này gần như một sự thương lượng cuối cùng của một giai đoạn với dư luận và người thân. Ông có tài và ông xứng đáng được hưởng những thú vui dành cho ông.
Thua còn có năm nghìn an ủi. Rằng suốt một thời gian qua, tôi đã lông bông, đã lãng phí đời mình, đã không biết nghĩ. Ở đây, họ cho mình quyền gào thét, nguyền rủa, phán xét.
Nói đây là cuộc chiến thì to tát quá. Bạn bảo chị: Đọc sách gì không mang vào cho. Rồi lại ngồi trên ghế đá viết tiếp.
Sự lộn xộn giờ giấc còn có nguyên nhân là để bạn tìm những khoảng tĩnh, tránh khỏi sự quấy rầy và muốn vô hình trong tầm mắt họ khi làm việc. Tài năng của người nghệ sỹ mới quyết định cái hay chứ không phải do mục đích, đề tài hay cái cảm giác khi sáng tác. Bên phải là bụi cây, bụi cây, rồi đến bể bơi.
Vì thế mới có nghệ sỹ ẩm thực, nghệ sỹ sân cỏ… Kẻo lỡ ra dân tình chỉ đọc được đến đây, suy diễn lung tung thì khổ. Không phải điệu cười chua chát.
Và chết đi khi chưa kịp hưởng thành quả. Nhưng đó không phải là cái bạn muốn. Thế là bác xiêu lòng, bảo: Lần này bác cho về.
Họ không tìm thấy đâu, sẽ không tìm thấy đâu. Nếu không thông minh thì nên chọn nghề khác, đừng cố mổ xẻ tài năng bằng thứ dao tri thức gỉ cùn. Những ngón tay cầm bút nhơ nhớ bàn phím.
Hai là bạn viết cái chuyện này. Nó mở cửa sổ, thò tay ra ngoài và không hiểu bằng cách nào lấy một xập giấy vào. Phổ biến những điều tôi viết vào thời điểm này là thích hợp.
Lời lẽ không tổng ngổng tồng ngồng mà chữ nào chữ nấy được rẽ ngôi, xịt keo bóng mượt. Anh đang hạnh phúc. Vâng, lúc đó, một chú sấn đến rút chìa khóa xe của tôi và bảo: Mẹ mày, mất dạy.