Trong phiên nhóm, một ông tòa hỏi ông S. Cho nên tôi tự tiện lại hỏi ý kiến ông. Và đổi ngày đó lấy tấm giấy một trăm, y cũng không đổi.
Và vấn đề ăn của đứa bé giải quyết được tức thì. Không, ông gợi tới một tình cao thượng và tế nhị: lòng muốn che chở trẻ em. (Gởi ngay cho ông! Cả gan thiệt! Cũng không thèm thêm câu: nếu không làm phiền ông nữa!) "Ông trả lời gấp, tức là lợi chung cho chúng ta.
Pullman chú ý nghe, nhưng chưa tin hẳn. Chàng giãi bày tâm sự với tôi như vậy. Chiếu bóng có mục đích đó, truyền thanh cũng có mục đích đó.
Mà bà biết rằng trứng gà ta làm bánh không tốt bằng trứng gà tàu. ÔNg Lincoln giận lắm, la: "Trời cao đất dày, như vậy nghĩa là gì?" Bận một chế phục sạch sẽ, thầy ta có vẻ tự đắc giữ việc chỉ dẫn đó lắm.
Tôi lại gõ cửa nữa: bà ta lại hiện ra, nhưng lần này để mạt sát chúng tôi và công ty chúng tôi. Liên đoàn đó sau được các chủ nhân khách sạn vạn quốc gia nhập và trở nên một hội quốc tế mà chính ông được làm hội trưởng. Bà mẹ kiệt sức, chết.
Rồi sao? Cái đó có liên can gì tới tôi đâu? Ông không thông minh chút nào hết. Khuyến khích họ nhiều vào; nói rằng công việc dễ làm lắm. Thế mà đáng lẽ gây với ông ấy, tôi lại cám ơn ông! Tôi hứa với ông xóa nó đi vì "một người ngăn nắp như ông, tính toán mỗi một cuốn sổ tất là ít lẫn lộn hơn các viên kế toán của tôi phải tính toán sổ của cả ngàn khách hàng".
Có lẽ còn đổi họ xuống gói hay khuân đồ nữa là khác, để họ hết tiếp xúc với khách hàng. Một hôm, ông bắt được một con thỏ cái mới sanh được một bầy thỏ con. Tư tưởng đó tóm tắt trong một câu này, có lẽ là định luật quan trọng nhất trong thế giới:
Shakespeare nói: "Nếu bạn còn thiếu một đức tính, cứ xử sự như đã có nó rồi". Thiệt ra bài đó có giá trị, nhưng dùng không đúng trường hợp, sẽ làm cho người ta la ó, phản đối, chế giễu, nhưng ông Mc. Chắc bạn đã được nghe người ta nói tới nó: tên nó là Caruso.
Nhưng, tất nhiên là tôi chỉ học trong sách; còn ông, ông học một cách trực tiếp, học bằng kinh nghiệm. Một nhà tâm lý trứ danh nói: "Hết thảy chúng ta đều cần thiện cảm, như được người khác khen, hoặc khuyến khích, hoặc an ủi. Đó là quy tắc thứ năm.
Bạn tự thấy mình hơn người Nhật ư? Sự thật thì người Nhật tự cho họ hơn bạn vô cùng. Rồi bà dắt ông R, đi thăm các phòng, chỉ cho coi từng bảo vật bà đã góp nhặt được trong những cuộc du lịch và đã nâng niu suốt một đời. Vậy tất cả việc thiện hay nỗi vui mừng mà tôi có thể mang lại cho đồng bào tôi, tôi phải làm ngay từ bây giờ.