Màu xanh của bể bơi. Qua ngần ấy năm, mới trào được vài giọt thôi ư? Rồi vụt rơi xuống đất. Ngôi nhà nào cũng mở cửa để bán một cái gì đó.
Họ vốn là những người khá nhạy cảm. Lúc ấy, mẹ sắp đi làm, mẹ xuống bếp thấy thế, mẹ bảo: Sao con lại đốt sách đi? Im lặng nhìn ngọn lửa. Một tuần đi học có hai buổi cháu không thể nói là mệt được.
Nhưng không thích vì nó cũ, lại có vẻ như trốn tránh. Bạn dường có hai con đường trước mặt: Học tiếp đại học và đi bên nghệ thuật. Tôi bảo: Vì biết mày về phe anh anh mới làm thế, không thì đố ai biết.
Ví dụ: Chọn ảo hay thật? Bạn dễ mắc lừa nó ngay. Cảm giác của con người còn toàn diện chỉ khi họ còn dục vọng và điều tiết được nó. Nhưng khi ở bên em, anh chỉ còn là một chàng trai với dòng máu nóng trong tim.
Giữa đất nước này, ai cũng cần tôi nhưng tôi luôn luôn có nỗi sẵn sàng bị bắt của một thằng phản động. Tôi không thân được với những thằng con trai cùng lớp. Chính nó làm bạn đau không ít.
Nhớ lại cái lúc tôi khóc, nước mũi chảy tong tỏng xuống trang sách. Hôm nay chị bạn ra viện. Tôi nằm trên gác, đọc hoặc viết.
Bạn thúc thủ trước nó, bó tay trước nó. Và bạn sẽ bắt đầu thống kê các cơn đau để thanh minh cho sự yếu ớt thần kinh ấy. Không phải là rứt tung.
Cuộc đời bạn có nhiều lần vỡ. Vì bạn có là thiên tài (thơ) hay không, với họ, không quan trọng. Còn gần thì… Chưa thấy loạt ảnh chụp hoa sữa nào.
Vì tôi không hư hỏng, chẳng đòi hỏi gì, được vài người công nhận là tài năng, bạn bè bố mẹ cũng quí, mỗi tội không chịu học hành. Đây là sự nôn nao của từng tế bào đòi thay đổi trạng thái vận động. Bạn biết giờ này chắc bác bạn đang bị các vị trong bệnh viện hạnh họe.
Nếu cứ đâm lao phải theo lao, dễ rồi họ còn phải nhận một sức phản kháng gay gắt hơn cái câu chuyện bạn đang kể (mà nếu họ biết cách yêu thương đã không xuất hiện theo cách này). Độ này ít phải ngồi giảng đường và lại có cái để viết nên tinh thần có vẻ ổn hơn. Nên chỉ có thể chống trả yếu ớt rồi ngoan ngoãn chui vào cái khuôn hẹp của họ.