Chẳng có ai tin và chẳng biết tin ai. Chẳng phải họ đang tìm đến những sự thoải mái cho nhau như mong muốn của tôi đó hay sao. Người quan tâm đến vấn đề này chứ không đọc liếc qua sẽ có thể hỏi ngay rằng: Cứ cho là thế đi nhưng tại sao có nhiều nguyên thủ quốc gia mà IQ, EQ lại thấp như vậy? Đối với những trường hợp (không phải là hiếm này), chúng ta cùng thử liên tưởng xem…
Mắt và đầu đau đã thành nhàm. Bạn bắt đầu giở miếng im lặng của mình ra. Mấy con hổ cũng thế.
Này, con nói chuyện với bác không thì bác đi xe ôm xuống bây giờ. Bây giờ bác đang trăm mối lo. Càng kéo nó càng lùi lại.
Kiểu chơi chữ này vớ vẩn thôi. Tại sao hôm nay cháu không đi học? Cháu mệt ạ. Trong xã hội này, khi nhiều mộng ước đã tắt, những người nhạy cảm khó sống.
Còn em thì cứ thương hại anh, giả vờ như mình là một cô nai vàng ngơ ngác. Ông sợ đó sẽ là những ánh hào quang rực rỡ cuối cùng. Và bạn tin, những người thân (nếu không có điều gì trầm trọng bạn gây ra cho họ vì câu chuyện này và sự dối trá để viết nó), họ sẽ phải cảm ơn bạn vì quãng đời gàn dở mà họ cho rằng bạn đã và đang sống.
Hai tiếng nghệ sỹ nghe cứ ngường ngượng thế nào. Mà cái đồng hồ ấy xoay, lắc lư trong đời sống. Cả đám trông như những chú ở chợ lao động rỗi việc.
Hoặc có người vỡ mộng tươi đẹp. Bạn sẽ cần một trạng thái thần kinh bớt căng thẳng hơn để chứng tỏ mình không bế tắc. Nhưng đó là chuyện lâu rồi.
Chúng không quá gay gắt, bộp chộp và bất cần lí lẽ như bọn khủng bố. Nhưng còn chỗ nào không đau nữa đâu. Bạn kéo lại và nhận ra ông anh họ.
Trước đây, bạn từng rất khỏe. Trước khi kể tiếp chuyện hôm qua thì tôi đốt. Đó là giấc mơ của ta và ta chỉ chấp nhận giấc mơ ấy.
Hàng mi dài ôm lấy đôi gò mắt. Và những miếng mồi lạ mà ta chưa từng biết. Mặc kệ? Mặc kệ làm sao được! Phải đi trình báo.