Stengel trả lời tỉnh rụi: Ồ, có đấy thưa ngài. Sam rất được lòng khán giả bởi anh luôn thân thiện và hiểu ý họ. Khi ấy sự rụt rè sẽ thối lui và người ấy sẽ lên tiếng tham gia vào câu chuyện.
Chớ nên nhảy ngang xương vào cuộc đối thoại của người khác chỉ vì muốn gây sự chú ý. Giờ khám phá ra thần tượng của mình là người vô hồn vô cảm như thế, ngay tôi đây cũng cần đến một viên thuốc an thần, đừng nói gì đến khán giả. Điều này quan trọng bởi nó hứa hẹn cuộc họp sẽ diễn ra nghiêm túc, hiệu quả.
Chẳng phải đi phỏng vấn, bạn cũng muốn biết về công ty ấy cũng như họ muốn biết về bạn đó sao? Vậy thì bạn ngần ngại gì không hỏi? Đặc biệt, những câu hỏi thông minh luôn được đánh giá rất cao. Họ sẽ không nói! Và ta sẽ phải độc tấu với những câu hỏi không có câu trả lời đúng nghĩa. Và họ cũng có những cảm xúc như chúng ta, thích hay không thích những điều gì đó như chúng ta vậy thôi.
Henry Kissinger người dùng cả đời mình để nghiên cứu về ngôn ngữ nói rất coi trọng nguyên tắc này. Nếu không thích thì tốt nhất đừng đi. Và hãy nhớ rằng trước khi muốn là một người nói giỏi thì phải là một người nghe giỏi.
Vào một buổi tối nọ, tôi ngồi kế bên Frank trong một bữa tiệc tại California. Bạn biết không, tôi như một đứa trẻ lang thang không một xu dính túi, và cứ sáng sớm lại tha thẩn đến cổng đài phát thanh. Sau bao nhiêu năm đi làm, tôi đã tự nghiệm ra điều này: Nếu bạn làm việc hoàn hảo thì cứ yên tâm, không phải bận tâm nên nói chuyện với ông chủ như thế nào.
Cái ghế của tôi cũng như của các vị khách mời đều được làm bởi các nhà thiết kế chuyên nghiệp hợp tác với CNN. Hãy làm chủ những gì bạn thật sự muốn diễn đạt. Đó là phẩm chất quan tâm sâu sắc đến nhiều lĩnh vực, nhiều vấn đề khác nhau bằng một niềm say mê đáng nể.
Anh không giả tạo, không hài hước một cách khiên cưỡng. Cái việc trò chuyện với quý bà quý cô ấy mà… Nhưng không hiểu sao tôi cứ muốn được trò chuyện với cô trong giây lát. Đó là tiếng đầu tiên và cũng là tiếng cuối cùng mà tôi nói.
Bạn đang dự một bữa tiệc, hôm nay là ngày đầu tiên bạn đi làm, bạn đang nói chuyện với người hàng xóm mới… Có hàng trăm tình huống giao tiếp khác nhau, và cũng có hàng trăm cách để khởi đầu câu chuyện. Tôi lắp bắp suốt ngày, tập đi tập lại cho buổi phát thanh đầu tiên. Hãy tập cho đôi mắt của bạn biết nói! đó là phương pháp mà tôi luôn tâm niệm để thành công.
Tôi rất vui khi một lần tình cờ đọc tạp chí Time và thấy Ted Koppel nhận xét thế này: Larry biết cách lắng nghe các vị khách mời. Vì sao như vậy? đối với một người kém cỏi, nhút nhát thì một cuộc phỏng vấn có thể là một nỗi đáng sợ. Nhưng dù sao thì bạn cũng nên cẩn trọng.
Những tấm băng rôn đầy màu sắc và hình ảnh, các tấm áp phích sinh động và dễ đọc có vẻ như mang sức cuốn hút và truyền đạt ấn tượng hơn những bài nói dông dài. Họ là những con người đặc biệt và có ý tưởng cũng rất đặc biệt. Tôi bắt máy lên: Xin chào.