Sức khoẻ anh ngày một đuối đi. Rose tự hỏi: "Tại sao những người gần gũi với mình lại dường như quá xa cách và khác biệt với mình?" Những suy nghĩ này ngày càng lớn dần trong tâm trí Rose khiến cô cảm thấy ít thoải mái hơn bên gia đình. Điều gì đã khiến anh đi đến quyết định như thế? Chỉ có một: Steve Blass đã đánh mất sự tự tin của mình.
Mỗi ngày, dù công việc có bận rộn đến đây hay có điều gì xảy ra đi nữa, hãy dành cho mình một khoảng thời gian nào đấy để tận hưởng cuộc sống, để thoải mái và để cười thật tươi. Chúng ta cần chấp nhận thực tế rằng - mình chỉ có thể sống hoà thuận với đa số chứ không phải đối mặt với tất cả những người thân của chúng ta, và đó không phải là thiếu sót mà là một hiện thực. Tuy nhiên, chúng ta lại thường chẳng mấy trân trọng ngày bình thường ấy - ngày chứa đựng những niềm vui rất đỗi bình dị trong đời sống thường nhật của bạn.
Tại sao chúng ta không thể cư xử giống nhau với tất cả mọi người để có được những mối quan hệ tốt đẹp? Theo những nhà tâm lý tại Đại học McGill Canada, đó là bởi vì "con người rất phức tạp, họ có quá nhiều mặt" nên chúng ta khó lòng mong đợi tất cả họ sẽ phản ứng giống nhau. Dù có thành công trong công việc hay cuộc sống mà không có được một sức khoẻ tốt để cảm nhận hạnh phúc thì thành công ấy chỉ mang ý nghĩa tạm thời. Còn Sally lại xem phản ứng của mẹ như một biểu hiện của sự thiếu lòng tin thay vì tình yêu của một người mẹ, và điều đó khiến họ xa cách nhau.
Anh tự trách mình sao quá vô ý, và lẽ ra anh không nên dừng lại ngăn cuộc đánh nhau của mấy cậu bé gần cổng trường học, mà trước đây có lần nào anh bị mất tiền như vậy đâu? Nhưng sau một lúc, anh tự nhủ nếu cứ nghĩ mãi như vậy, anh chẳng thể tìm lại được số tiền, cũng không quay ngược thời gian trở về lúc mới ra khỏi công ty, sự lo nghĩ đôi khi dẫn đến tâm trạng chán nản, làm ảnh hưởng đến buổi ăn tối của gia đình, và cả những ngày làm việc sau đó nữa. Bởi họ đang âm thầm cạnh tranh với ai đó - một người bạn, đồng nghiệp, hàng xóm hoặc người thân chẳng hạn.
Nói một cách khác, cuộc sống xung quanh đã bị "bi kịch hoá" qua lăng kính của những lo âu, thất bại đã xảy đến và làm cho chúng ta không còn cảm nhận được cuộc sống như vốn nó vẫn tồn tại. Năm nay, Joe đã 42 tuổi còn người em nhỏ nhất cũng đã 21 tuổi. Việc mong muốn và tích luỹ hàng tiêu dùng có thể góp phần làm tăng cảm giác hài lòng của cá nhân bạn; tuy nhiên, quá chú trọng đến vật chất lại có thể làm giảm đi hạnh phúc về tinh thần.
Nhưng em không bận tâm đến chuyện tại sao mình không có nhiều quà hơn hay nghĩ đến những thứ em muốn xin. Bạn biết rõ mọi nhu cầu và ưu tiên của mình. Em đã phải di chuyển theo cha qua các bang Kentucky, Illinois, Texas và Colorado.
Ông biết mình đã lớn tuổi, so với những đồng nghiệp trẻ khác thì sẽ là quá trễ để ông bắt đầu quen với một môi trường mới và ông nghĩ rằng cũng quá trễ để làm lại tất cả. Sự cố chấp, chỉ trích thái quá thường xuyên trong những mối quan hệ làm tăng sự căng thẳng và làm giảm đi hạnh phúc của cuộc sống. Không phải những nỗi thất vọng của bạn chẳng đáng bận tâm, nhưng nỗi buồn rồi sẽ qua và cuộc đời sẽ dẫn bạn đến những nẻo đường mới, đến những hướng mà bạn đã từng mơ ước.
Sức khoẻ anh ngày một đuối đi. Sẽ đến một lúc chúng ta chợt nhận ra giá trị sâu sắc của hạnh phúc, tình yêu - thật giản dị, thật mới mẻ, lắng đọng trong tâm hồn, bừng sáng như ngôi sao chỉ đường, khiến ta thao thức, cảm nhận đến nỗi chúng ta muốn được chia sẻ cảm xúc với ai đó. Chắc bạn cũng thấy rằng bốn bánh của chiếc xe hơi phải được ráp thẳng hàng với nhau;nếu không, những bánh xe bên trái sẽ bị lệch với những bánh xe bên phải và như thế, chiếc xe sẽ không thể chạy tốt trên đường trường.
Hãy tin rằng ngày mai là một ngày mới và mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn Còn tình bạn giống như bàn tay. Và nơi cậu thường ghé thăm nhiều nhất là căn nhà của mẹ người thanh niên bất hạnh nọ.
Nhưng tất cả những điều đó thật sự đâu phải là mục tiêu của bạn? Phải chăng bạn được sinh ra chỉ để được thăng tiến hơn đồng nghiệp của mình hay chỉ để có được chiếc xe hơi tốt hơn người hàng xóm? Hãy hướng đến những mục tiêu thật sự có ý nghĩa, chứ không phải chỉ nhắm đến những cuộc cạnh tranh vô nghĩa mà thật ra bạn chẳng được lợi lộc hay vinh quan gì khi chiến thắng. Không nên quá cứng nhắc, nguyên tắc trong giao tiếp và cả trong cách nhìn. Dạy, với anh, là một giấc mơ đã trở thành hiện thực, một giấc mơ sẽ không bao giờ thành hiện thực nếu Gary luôn lo lắng về những điều người khác nghĩ anh nên làm.